Chương 893: Che giấu tai mắt người | Thập Nhật Chung Yên

Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 30/03/2025

Thật ra ta có chút ngạc nhiên, hạng người như Dê Trắng lại cảm thấy tò mò về một tổ chức.

Dê Trắng đã nói, Cừu Non không phải chết vì cược mạng, mà là “Phạm quy,” điều đó cho thấy đối phương không có dự mưu hay kế hoạch.

Bọn họ rất có thể chỉ vô tình hại chết Cừu Non, hoặc trò chơi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến Cừu Non lâm thời phạm quy.

Ta đem ý nghĩ nói với Dê Trắng, hắn lại đưa ra một cái nhìn khác.

Hắn cho rằng, Cừu Non không phải hạng người dễ dãi hoặc dễ bị chọc giận. Trò chơi của Cừu Non tuy bí mật, nhưng không có nghĩa độ khó thấp.

Dù sao, Cừu Non dùng trò chơi này làm nước cờ đầu yết kiến Dê Trắng. Nếu sau khi Dê Trắng thành “Địa cấp,” phát hiện Cừu Non thiết kế trò chơi đơn giản, không não, lại vắng vẻ, sao có thể tin trình độ của Cừu Non mà kéo hắn vào đội?

Vậy nên, vấn đề ở chỗ, một trò chơi “Địa cấp,” không chỉ quy tắc khó điều khiển nhất là “Dê,” mà độ khó còn khá cao, lại tọa lạc ở nơi bí mật.

Nhiều điều kiện khắc nghiệt như vậy quy về một thân, đã có người biết, bỗng dưng một ngày trọng tài phạm quy dẫn đến cái chết… Chẳng phải quá kỳ lạ sao?

Dê Trắng nói với ta, đối phương rất có thể đang che giấu tai mắt người.

Kẻ ra tay cho rằng, đánh giết một cầm tinh vắng vẻ như vậy sẽ không ai chú ý. Nhưng đối phương không biết, Cừu Non lại là người của Dê Trắng.

Dù đối phương vị trí có vắng vẻ đến đâu, vẫn có người luôn chú ý đến hắn.

Dê Trắng chưa từng thấy trò chơi của Cừu Non, cũng chưa từng thấy người tham gia trò chơi của Cừu Non, nhưng thông qua điều kiện đã biết, chỉ vài câu ngắn ngủi đã phân tích sự kiện rõ ràng.

Ta theo không kịp hắn.

Ta đồng ý điều tra tổ chức kia, sau đó đến chỗ ở của Địa Xà, muốn trả lại hắn cuốn “Thực vật bậc cao đồ giám.” Kết quả, ta thấy hắn đang treo ngược.

Ta không nói nên lời, chỉ lẳng lặng chờ hắn treo xong.

Đợi đến khi dây thừng bất ngờ tuột ra, Địa Xà ngã xuống đất, hắn mới phát hiện ta đứng bên cạnh.

“Xú nha đầu…” Hắn sửng sốt một chút, vừa ho vừa giải thích, “Khục… Ngươi đừng nghĩ đây chỉ là treo ngược bình thường… Khụ khụ…”

“A?” Ta nhún vai, “Lần này khác gì lần trước sao?”

“Đương nhiên…” Bạch Xà đứng dậy, tự hào nói, “Trước kia ta treo ngược vì quá bi thương, còn lần này…”

“Lần này sao?”

“Lần này là vì ta muốn treo nên mới treo!”

Không khí đọng lại vài giây, ta chậm rãi đưa sách về phía trước, đẩy vào ngực Bạch Xà, khàn giọng nói: “Cám ơn sách của ngươi, ta đi trước.”

“Ai… Không phải mà, xú nha đầu… Ngươi chờ chút…” Thấy ta quay đầu muốn đi, Bạch Xà vội sửa lời, “Được rồi, được rồi… Ta nói rõ ràng… Lần này thật có nguyên nhân!”

Ta lắc đầu: “Ngươi không nói ta cũng đoán được, chắc lại vì chịu không nổi những câu chuyện bi thương của người khác, nên phải tự sát hóa giải cảm xúc chứ gì.”

“Thật không phải!” Bạch Xà kích động khoát tay, “Vì việc này quá ly kỳ, ta sợ nói ra ngươi lại cho ta điên!”

Lão thiên, mỗi ngày các ngươi đều treo ngược, ta làm sao có thể không cho là ngươi điên chứ?

“Vậy… Ngươi nói xem?” Ta hỏi.

“Tê… Chuyện là, xuất hiện một sự kiện linh dị, ta nghĩ mãi không ra, đã kéo dài hai luân hồi.” Bạch Xà gãi gãi đầu, sợ hãi nói, “Nếu không phải ta bị ảo giác, thì nơi này có quỷ hồn rồi.”

“Nói thế nào?” Ta khó tin “Chung Yên chi địa” lại có quỷ, vì nơi này còn đáng sợ hơn nhiều.

Bạch Xà tiến lên, nhỏ giọng nói với ta: “Xú nha đầu… Luân hồi trước ta giết bảy người, nhưng Địa Long bảo ta chỉ giết năm. Còn luân hồi này ta giết chín người, Địa Long lại bảo chỉ có bốn…”

“Ách…”

“Điều này nói lên điều gì…? Những người kia đi đâu hết?!” Địa Xà cẩn thận nhìn xung quanh, nghiêm túc nói, “Hoặc là ta bị ảo giác, nhìn thấy người không tồn tại… Hoặc là thật có quỷ… Những người kia vốn không phải người, nên giết cũng không tính là số…”

Vừa nói xong, Bạch Xà rùng mình: “Đáng sợ quá… Tỷ muội… Ta phải treo ngược tích tịch tà.”

Lão thiên, cả ngày các ngươi đã mang theo dây thừng treo ngược đủ tà rồi, ta chưa từng nghĩ nó còn dùng để trừ tà được.

“Ách… Nói, nói không chừng không phải có quỷ… Là nguyên nhân khác…” Ta nói.

“Nguyên nhân gì?” Bạch Xà nhìn ta, “Ngươi biết không tỷ muội?”

Biết chứ, nhưng khó nói quá.

“Tóm lại ngươi đừng sợ…” Ta lúng túng đứng dậy, cười gượng với Bạch Xà, “Có thể những người kia đến đây không phải để tham gia trò chơi của ngươi, mà là tham gia trò chơi của người khác…”

Một câu nói khiến Bạch Xà ngơ ngác.

“Xuất hiện ở sân chơi của ta… Để tham gia trò chơi của người khác?” Địa Xà chớp mắt, “Tinh thần ngươi không ổn à xú nha đầu? Ngươi có muốn nghe lại mình vừa nói gì không?”

Phải, nếu không tận mắt chứng kiến, chính ta cũng không tin.

Mấy người chết trong sân của Bạch Xà mà không được tính thành tích kia, đã là thành tích của Dê Trắng.

Bọn họ chết ở đây chỉ để khống chế “Đèn” thôi.

Một ngọn đèn nhỏ, ít thì đáng giá ba năm viên “Đạo,” nhiều thì ảnh hưởng “Tiền tiết kiệm” và “Xổ số.”

“Ai… Vậy cứ coi như ta nói mò đi.”

Ta lắc đầu, không muốn lừa dối Địa Xà, lại không muốn bán đứng Dê Trắng, chỉ im lặng rời khỏi sân của Địa Xà.

Ngày đó, ta đi theo con đường Giang Nhược Tuyết từng đi, tốn gần năm tiếng đến một thành phố khác, nhưng không biết chính xác địa điểm Giang Nhược Tuyết giáng sinh.

Ta không có “Nhân quả,” không thể tùy tâm sở dục như Giang Nhược Tuyết. Nàng luôn tìm được ta, còn ta chưa chắc tìm được nàng.

Ta chỉ biết nàng có thể tổ chức hoạt động ở đây. Với tính cách hướng ngoại của nàng, chắc chắn nhiều người biết nàng. Ta nên hỏi thăm thì sẽ tìm được nàng.

Tiếc là ta gặp nhiều người có vẻ bảo tồn ký ức, nhưng không ai biết Giang Nhược Tuyết.

Ta nhân tiện hỏi thăm về tổ chức ở đây. Quả nhiên, như Dê Trắng nói, có một tổ chức lớn tên “Thiên Đường Khẩu,” khoảng hơn ba mươi người, toàn là “Tiếng Vọng.” Đại bản doanh của họ là một quán trọ, thủ lĩnh tên Sở Thiên Thu.

Nếu Dê ca không sai, Sở Thiên Thu chính là hung thủ giết Cừu Non.

Nhưng hắn thật sự mạnh đến vậy sao?

Lúc chạng vạng, ta kéo một cô gái có vẻ lạnh lùng bên đường. Nàng mặc áo da, đeo nhiều bông tai và khuyên môi. Không hiểu sao, ta cảm thấy cô gái phóng khoáng này sẽ biết Giang Nhược Tuyết.

“Kia… Xin lỗi thân ái.” Ta vừa cười vừa nói, “Ta muốn hỏi ngươi chút chuyện…”

“Hừ!” Cô bé kia liếc ta thiếu kiên nhẫn, “Ai là thân ái của ngươi?”

“Không phải…” Ta cảm thấy cô gái này hơi kỳ quái, “Ta chỉ muốn hỏi thăm người thôi.”

“Hừ! Không biết!”

Quay lại truyện Thập Nhật Chung Yên

Bảng Xếp Hạng

Chương 2141: Cửu giai Kiếm Lâu

Chương 1229: Ổn định song sinh

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 4 1, 2025

Chương 2140: Toàn viên đào chân tường