Chương 892: Đồ mi hoa | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 30/03/2025
“Cái này… thật sự là quá khó khăn.”
Ta lắc đầu, cuối cùng vẫn là không đưa ra được bất kỳ biện pháp nào.
“Dê ca… Mấy cái giai đoạn ngươi nói với ta vốn đã cực kỳ trừu tượng, kết quả ngươi còn muốn dùng đồ vật tưởng tượng ra để ghi chép sự tình trừu tượng… Ta nhất thời căn bản không nghĩ ra ‘Neo điểm’ phù hợp.”
“Có thật không…” Dê Trắng chậm rãi lộ ra vẻ thất vọng, “Đến cả loại người như ngươi cũng cảm thấy không còn cách nào sao?”
“Ngay cả ta loại người này?”
Ta cảm thấy mình vẫn là thẹn với kỳ vọng của Dê Trắng, hắn cho rằng ta sẽ có biện pháp, nhưng ta lại làm hắn thất vọng rồi.
Chẳng lẽ ta trong lòng Dê Trắng cũng không phải là một con chó thông minh?
Bất quá nói đi thì nói lại, mặc dù ta không đưa ra được từng giai đoạn, từng trạng thái ly biệt “Neo điểm” mà Dê Trắng nói, nhưng “Thuần trắng biểu tượng” kia, ta lại vừa vặn biết một “Neo điểm” phù hợp.
Có lẽ ta chỉ có thể đem “Neo điểm” này nói cho hắn, liên quan tới những sự tình trừu tượng hắn nhắc đến… vẫn là giao cho chính hắn suy nghĩ đi, người thông minh làm việc thông minh, ta tin tưởng hắn có thể làm được.
“Vậy dùng hoa đồ mi đi.” Ta khẽ nói.
“Hoa…?” Dê Trắng nhìn ta, nhưng rõ ràng hắn chưa từng nghe qua loại thực vật này, “Hoa dã có thể làm ‘Neo điểm’? Loại vật này sẽ có liên quan đến ký ức sao?”
“Ta chưa thử qua, nhưng ta cảm thấy nguyên lý không sai biệt lắm.” Ta suy tư một chút rồi nói, “Nói như thế nào nhỉ, không biết là sách lược tiêu thụ thương nghiệp hoa tươi, hay là người có ý thơ đã giao phó hàm nghĩa cho hoa cỏ, mỗi một loại hoa đều có hoa ngữ riêng, nói trắng ra thì đây vốn là một loại liên quan đến ký ức.”
“Hoa ngữ…” Dê Trắng khẽ lẩm bẩm hai chữ này.
“Ví dụ như hoa hồng đỏ đại diện cho tình yêu, chỉ cần thấy hoa hồng màu đỏ liền sẽ nhớ đến đây là một “Biểu tượng” của tình yêu, hoa ngữ vô cùng đơn giản này khiến hoa hồng đỏ nhảy lên trở thành loài hoa cỏ có lượng tiêu thụ nhiều nhất trên thế giới. Lại ví dụ như hoa Mãn Thiên Tinh có hoa ngữ là “Cam nguyện làm phối diễn”, sau khi nhớ kỹ tầng hàm nghĩa này, khi muốn lặng lẽ thủ hộ một người, người ta sẽ chọn tặng Mãn Thiên Tinh.”
“Hơi có ý tứ.” Dê Trắng gật gật đầu, “Cũng giống như “Tình yêu”, trước kia ta thấy chẳng có ý nghĩa gì, nhưng bây giờ lại có thể cần dùng đến, xem ra trên thế giới này căn bản không tồn tại tri thức vô dụng.”
“Ừm… Hy vọng có thể giúp ngươi.” Ta nói, “Dê ca, có lẽ ngươi có thể sử dụng trạng thái “Tầng tầng mã hóa” để khóa lại ký ức của mình, không biết ta diễn đạt có đủ rõ ràng không, giống như củ hành tây vậy, cần bóc ra từng tầng. Ngươi có thể đem tầng hàm nghĩa “Hoa ngữ” này nói riêng cho mấy người ngươi cảm thấy tin được, có lẽ ở một số điều kiện nào đó mới có thể gặp được người, như vậy bọn họ sẽ không xuất hiện quá sớm, ngươi cũng có thể để trạng thái của mình “Tiến hành theo chất lượng”.”
“Ừ. Ta vẫn luôn làm như vậy, chỉ là chưa nghĩ tốt ‘Neo điểm’.” Dê Trắng nói, “Bây giờ trải qua ngươi khơi thông, tình hình trên cơ bản xem như rõ ràng, nếu có một ngày ta thực sự mất đi ký ức, trước tiên có thể dùng tiềm thức lưu lại hiện tại để đánh thức bản thân ở cấp độ nhạt nhất, dựa vào bản năng hành động. Trong lúc hành động, ta sẽ phát động đủ loại ‘Neo điểm’ để phân biệt mở khóa các trạng thái khác nhau. Cuối cùng đem ‘Hoa ngữ’ ngươi nói cho mấy người quan trọng… Tùy bọn họ kích hoạt tầng ký ức cuối cùng của ta.”
Dê Trắng càng nói càng hưng phấn, đến ta nghe cũng có chút không hiểu.
“Như vậy… Như vậy ta tuyệt đối sẽ không mất trí nhớ…” Ánh mắt Dê Trắng lóe lên, “Ta sẽ thông qua ‘Neo điểm’ xảo trá cướp ký ức của bọn hắn về toàn bộ… Sau đó lại dùng tay bọn hắn phá hủy phòng tuyến tâm lý của bản thân, trở thành tồn tại phía trên Nhân Loại…”
Ta có cảm giác Dê ca có chút tinh thần thất thường.
Hắn nói chuyện ta một câu cũng không hiểu.
“Trong mộng có ‘Neo điểm’, hiện thực có ‘Neo điểm’, người là ‘Neo điểm’, sự việc là ‘Neo điểm’, đại não là ‘Neo điểm’, đến cả hoa cũng là ‘Neo điểm’…” Dê Trắng tiếp tục tự lẩm bẩm nhỏ giọng nói, “Như vậy các ngươi không thể không trả ký ức lại cho ta…”
Ta vẫn cho rằng Dê Trắng nói “Mất đi ký ức” là một giả thiết, tình huống hiếm gặp, nhưng hắn thế mà thật đang vắt óc suy tư phương án giải quyết.
Tại sao hắn lại chắc chắn mình sẽ mất đi ký ức như vậy?
Giống như con đường này là do chính hắn chọn vậy.
Rõ biết mình sẽ mất đi ký ức, lại nhất định phải ở “Chung Yên chi địa” xếp vào vô số “Neo điểm”, sau đó tiếp tục đi trên con đường này tới đích.
Điều này khiến ta trăm mối vẫn không có cách giải…
“Ngươi vừa nói hoa tên gì?”
Nghe thấy tiếng Dê Trắng, ta lấy lại tinh thần nhìn hắn.
“Ách… Đồ mi hoa.” Ta lặp lại, “Không biết là “Nghiệp lực” hay “Nhân quả” đang làm trò, ngươi vừa miêu tả thế mà lại giống với đóa hoa ta thấy hôm qua về ngoại hình, hoa ngữ vô cùng sát.”
“Nói nghe một chút.”
“Hoa đồ mi thuần trắng vô cùng, nhưng lại chỉ nở vào một mùa, đó là hạ.” Ta nhớ lại nội dung trong sách hôm qua, nói với Dê Trắng, “Đóa hoa này xuất hiện theo “Hạ”, rồi lại biến mất theo “Hạ”, khi hoa đồ mi rụng, cũng đại biểu cho thời kỳ nở hoa kết thúc, nó rụng, tức là các loài hoa khác cũng rụng, cho nên nó có ý nghĩa của “Kết thúc” và “Chấm dứt”.”
“Hoa ngữ của nó đâu?”
“Vẻ đẹp mạt lộ.” Ta nói.
“Vẻ đẹp mạt lộ…” Dê Trắng gật gật đầu, “Khi mọi thứ biến mất gần hết… Còn có thứ gì là đẹp không?”
“Có lẽ biến mất gần hết bản thân nó đã là một vẻ đẹp.” Ta nói.
Dê Trắng nghe xong không nói gì thêm, chỉ cầm chén nước bắt đầu ngẩn người, ta biết thời gian không sai biệt lắm.
Ta cuối cùng lại giúp hắn giải quyết một nan đề, nên bắt đầu lữ trình của mình.
“Vậy nếu không có gì khác… Ta đi trước.”
“Đúng rồi.” Dê Trắng quay đầu nhìn ta, rồi nói, “Còn nhớ cừu non không?”
“Cừu non…?” Ta gật gật đầu, “Đương nhiên nhớ, đó là một trong những “Cầm tinh” ta phỏng vấn…”
“Hắn chết rồi.”
“Ai?” Ta cẩn thận hiểu ý những lời này, “Hắn… Bị cược chết?”
“Không biết.” Dê Trắng lắc đầu, “Ta chỉ biết hắn chết. Thật cực kỳ đáng tiếc, hắn không đợi được ta, chết trước khi ta trở thành ‘Địa cấp’.”
“Sao lại thế…?” Ta nói, “Không phải ngươi đã thông báo cho hắn sao? Phải tận lực chọn sân chơi kín đáo, huống hồ ta lâu như vậy đến nay cũng chưa từng gặp hắn.”
“Nghe nói gặp phải kẻ khó chơi.” Dê Trắng nói, “Có một tổ chức chuyên công lược các loại trò chơi, sau khi nghiên cứu cặn kẽ trò chơi của cừu non, đã ra tay với hắn. Nhưng dường như không phải ‘Cược mạng’, đoán chừng bị sử dụng mưu kế gì đó, khiến bản thân cừu non phạm quy.”
Thật tình mà nói, sau khi nghe cừu non chết, ta có chút khổ sở, lại hơi lo lắng.
Khổ sở vì cừu non dù sao cũng xem như chiến hữu từ rất nhiều năm trước, cũng là một trong những người biết rất nhiều chân tướng, dù giao tình không nhiều, nhưng hắn chết vẫn khiến ta cảm thấy hơi trống vắng trong lòng.
Lo lắng là bởi vì… cừu non giống như ta, đều xem như quân cờ của Dê Trắng… Nhưng hắn đã chết.
Dê Trắng không bảo vệ tốt hắn.
Có phải vì Dê Trắng không hứa hẹn “Tuyệt đối an toàn” với hắn?
“Yến Tri Xuân, ta nhớ ngươi từng nói Giang Nhược Tuyết ở một nơi khác trong thành phố, mà cái tổ chức kia lại hoạt động ở đây.” Dê Trắng nói, “Tiện thể giúp ta tìm hiểu một chút đi.”