Chương 863: Quái dị gặp lại | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 30/03/2025
Ta từng suy tưởng rằng mình trong lòng Dê Trắng sẽ không quá quan trọng.
Nhưng lại không ngờ phân lượng của ta nhẹ đến vậy, hắn thậm chí không nhớ nổi tướng mạo ta, cũng gọi không ra tên ta.
Với trí tuệ của hắn, lẽ nào lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy?
Điều này chỉ có thể nói rõ hắn hoàn toàn không để ý đến ta, cũng không bận tâm việc tự mình liệt kê nan đề cho ta.
Ta đem ba nan đề kia xem như mục tiêu phấn đấu suốt năm năm qua, là tín ngưỡng cho nhân sinh mới, giờ nhìn lại thật buồn cười.
Ta hiện tại nên sinh khí sao…?
Không, ta không có lý do gì để sinh khí cả.
Dê Trắng là “Cầm Tinh”, ta là “Người tham dự”, chúng ta là đối địch, hắn vốn dĩ không cần ký thác toàn bộ hy vọng lên người ta.
Huống hồ ta quả thật có rất nhiều thu hoạch, ta quen biết Giang Nhược Tuyết, bước ra khỏi sự phong bế bản thân, làm được những việc trước kia không thể nào làm được.
Nhìn thấy Dê Trắng, ta cũng có thể chết tâm, đem những việc mình đã làm cuối cùng hồi báo cho hắn, chúng ta từ nay về sau không ai nợ ai.
Chỉ là, mục tiêu nhân sinh sau này của ta chỉ sợ phải thay đổi…
“Dê Trắng, ngươi bàn giao cho ta ‘một cái’ nan đề, ta đã giải quyết.” Ta thất vọng nói.
Nghe câu này, con ngươi hắn hơi co rút lại một chút, rồi chậm rãi mở to mắt nhìn.
“Đúng rồi… Nan đề!” Hắn lập tức nhìn về phía ta, “Yến… Tri Xuân… Đúng chứ?”
Nghe vậy, ta khựng lại một chút, ta không biết hắn chứa đựng ký ức của mình trong đầu dưới hình thức nào, hắn có thể nhớ kỹ “nan đề” lại không nhớ rõ ta?
“Ngươi thế mà hoàn thành?”
Ánh mắt của hắn khiến ta cảm thấy sợ hãi, hắn giống như mắc phải một loại bệnh tâm lý nào đó, giờ nhìn lại có chút cố chấp và điên cuồng.
“Là, là…” Ta nhất thời không biết nên dùng thái độ gì mà đối đãi hắn, chỉ có thể đáp, “Ta, ta tốn chút công phu, cũng gặp được quý nhân, nhưng nói chung vấn đề khó khăn này xem như có hình thức ban đầu của giải pháp, nếu như ngươi cần… Tiếp đó ta sẽ còn tiếp tục hoàn thành.”
“Không…” Dê Trắng cắt ngang lời ta, “Yến Tri Xuân, không phải ‘Ta cần’ mà là ngươi cần.”
“Cái gì…?”
Hắn hít sâu vài lần, xoa dịu tâm trạng, rồi tiếp tục dùng giọng băng lãnh nói: “Yến Tri Xuân, không thể không nói ngay từ đầu ta cũng không ôm hy vọng quá lớn vào ngươi, là ta nhìn lầm.”
“Ngươi…”
Ta hơi sững sờ, Dê Trắng hiện tại cho ta cảm giác cực kỳ phân liệt, ta không thể nói ra vấn đề nằm ở đâu.
“Ngươi cũng biết lúc ấy ta không có lựa chọn khác.” Dê Trắng tiếp tục nói, “Cũng may ngươi hoàn thành, với ta mà nói đúng là một canh bạc.”
Ta không biết nên nói gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn.
“Đúng rồi, ngươi dùng thời gian năm năm hoàn thành nhiệm vụ, chứng tỏ ngươi không mất trí nhớ, đúng không?” Hắn lại hỏi.
“Là… Ta một mực rất cẩn thận, không có lý do gì để mất trí nhớ.”
“Không, đây không phải là vấn đề ‘Cẩn thận’.” Dê Trắng đáp, “May mắn ngươi xuất hiện ở đây, ngươi không chỉ giúp ta, càng giúp chính ngươi.”
Ta dường như biết cảm giác đứt đoạn của Dê Trắng đến từ đâu…
Dê Trắng trầm ngâm vài giây rồi nói thêm: “Yến Tri Xuân, ngươi có lẽ không biết ‘năm năm’ này của mình rốt cuộc có bao nhiêu nhân tố không xác định, nếu có một vòng nào đó sai sót, ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn xuống xe.”
Là… Ta đã biết… Phương thức nói chuyện của Dê Trắng biến đổi.
Loại biến hóa vi diệu này, trừ ta ra, không biết còn ai phát giác được.
Dê Trắng hiện tại nói chuyện không còn cần “phiên dịch”.
Trước đây hắn sẽ khoác lên những lời nói mang tính công kích cực mạnh một lớp vỏ mềm mại, rồi lễ phép nhét vào tai người khác, nhưng bây giờ thì khác.
Mỗi câu nói của hắn đều trực tiếp không ngụy trang mà nói ra “lời ngầm” của mình, khiến tính công kích tăng lên gấp bội, trông rất khó tiếp cận.
“Dê Trắng… Năm năm này ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…?” Ta không biết bắt đầu từ đâu, ta muốn biết hắn đi đâu, đã xảy ra chuyện gì.
Nếu không trải qua biến cố trọng đại, một người vì sao lại biến thành thế này?
Với tư lịch và trí tuệ của Dê Trắng, còn có chuyện gì với hắn mà nói là “biến cố trọng đại”?
“Ta rất tốt.” Dê Trắng nói, “Hiện tại còn tốt hơn trước.”
“Thật sao…?”
“Nói cho ta nghe đi.” Dê Trắng nói tiếp, “Ngươi đã giải quyết vấn đề khó khăn kia như thế nào?”
Nghe xong, ta sắp xếp lại ý nghĩ, kể cho hắn nghe về câu chuyện “Cực Đạo”.
Tổ chức này vốn dĩ được thành lập theo lời hứa với hắn, cũng không có gì cần giấu diếm.
“Thì ra là thế… Một chi đơn binh tác chiến, phân tán khắp nơi, đến ngươi cũng không biết cụ thể có bao nhiêu tổ viên trong tổ chức quái dị.” Dê Trắng nghe xong khẽ gật đầu, “Hợp lý. Quả thực đã dùng một phương pháp giải quyết tất cả nan đề của ta.”
“Vậy bây giờ chúng ta có thể thực hiện lời hứa chứ?” Ta lại hỏi.
“Lời hứa… Ngươi đang nói đến cái gì?”
“Ngươi đã nói nếu ta hoàn thành vấn đề khó khăn này, thì sẽ chia sẻ tình báo với ta, đảm bảo ta ‘vĩnh viễn an toàn’…”
“Ta đã bảo đảm rồi.” Dê Trắng nói, “Có lẽ chính ngươi không biết, nhưng ta xác thực bảo đảm an toàn cho ngươi và những người bên cạnh ngươi.”
Nghe xong, ta hơi nhíu mày, lời nói của Dê Trắng khiến ta suy nghĩ không thấu, hắn thậm chí không nhớ nổi ta là ai, thế mà lại bảo đảm an toàn cho ta?
“Huống hồ ta cũng không có tình báo mới.” Dê Trắng nhìn chằm chằm ta nói tiếp, “Ta vừa mới trở thành ‘Cầm Tinh’, bây giờ còn chưa phải là thời điểm.”
“Vừa mới… Vừa mới?” Ta lại sửng sốt một chút.
Dê Trắng từ năm năm trước đã là “Cầm Tinh”, hiện tại tại sao lại “vừa mới trở thành Cầm Tinh”?
Lẽ nào cùng là một người có thể lặp đi lặp lại trở thành “Cầm Tinh” sao?
Trong ấn tượng của ta, Dê Trắng là một người thông minh và có thủ đoạn, vốn cho rằng khi gặp lại hắn, ta sẽ xuất hiện với cường độ gần như hắn, để hắn phải nhìn ta bằng con mắt khác.
Nhưng bây giờ hắn khiến ta cảm thấy càng thêm sâu không lường được, tựa hồ đã siêu việt một vĩ độ so với ta.
“Yến Tri Xuân, ngươi hãy nhớ kỹ vị trí của ta.” Dê Trắng đưa tay chỉ về phía công trình kiến trúc phía sau mình, “Đây chính là ‘sân chơi’ của ta, sau này ngươi mỗi ngày đều đến gặp ta một lần, ta có tình báo gì cũng sẽ chia sẻ với ngươi trước tiên.”
Ta nhìn xung quanh, nhớ kỹ vị trí của kiến trúc này.
Hắn từng khuyên bảo cừu non nên chọn một sân chơi càng kín đáo càng tốt, nhưng sân chơi của hắn lại ở ngay bên đường, đặc biệt bắt mắt.
“Bạch…” Ta dừng một chút, nói, “Dê ca, trò chơi của ngươi là gì?”
“Sao?” Hắn mắt lạnh nhìn ta, “Chuyện này có liên quan gì đến ngươi?”
“Ta chỉ là tò mò…” Ta thấp giọng nói, “Người như ngươi… Sẽ thiết kế một ‘nhân cấp trò chơi’ như thế nào?”
“Trò chơi của ta gọi là ‘Trò chơi tín nhiệm’.” Dê Trắng nói, “Khuyên ngươi đừng tò mò, nếu ngươi tham gia, ta sẽ không có cách nào đảm bảo ngươi ‘vĩnh viễn an toàn’.”
Ta phi thường thức thời gật đầu, biết hắn không nói dối.
Ta không cần thiết vì lòng tò mò mà đi khiêu chiến trò chơi của Dê Trắng, chuyện đó không khác gì tự sát.