Chương 820: Ngăn trở lôi | Thập Nhật Chung Yên

Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 29/03/2025

Địa Xà nhìn chằm chằm biểu lộ của Tề Hạ hồi lâu, thế mà bị khí thế của hắn chấn nhiếp.

“Cũng không phải không được…” Địa Xà nói, “Ta phải suy nghĩ một chút…”

“Vậy ta liền xem như ngươi đã đồng ý.” Tề Hạ nói, “Ta không biết mình đã từng nói gì với ngươi, nhưng hiện tại ta đứng ở đây, chính là vì bảo đảm kế hoạch tiến hành thuận lợi.”

“Ngươi… Tiểu tử thối.” Địa Xà nghe xong chậm rãi nhíu mày, “Ngươi thậm chí không biết mình muốn làm gì, liền tuyên bố phải bảo đảm kế hoạch thuận lợi… Có phải hay không quá tự tin?”

“Còn chưa đủ tự tin.” Tề Hạ nói, “Dù sao ta không có đường lui, cho nên sẽ không muốn thất bại sẽ như thế nào. Loại tâm trạng này khiến ta chỉ có thể tự tin như vậy.”

Thấy Địa Xà yên tĩnh không nói, Tề Hạ lại hỏi: “Vậy lập trường của ngươi có thay đổi không?”

“Lập trường?”

“Ngươi bây giờ thuộc về ai?” Tề Hạ nói trúng tim đen, “Ta có thể tin tưởng ngươi mấy phần?”

Địa Xà nghe xong nhìn Tề Hạ một chút, nói: “Ngươi nên hiểu ta…”

Nghe Địa Xà nói vậy, Trần Tuấn Nam ở một bên giận không chỗ phát tiết: “Lão Tề không hiểu rõ ngươi ta không biết, tiểu gia nhưng mẹ nó biết ngươi rồi. Ngươi có phải muốn nói “Ta cũng muốn xem ai là người kia” không?! Ngươi cái này mẹ nó thuần túy chơi lại a.”

“Ai cần ngươi lo…?” Địa Xà quay đầu nói, “Người sống trên đời vốn dĩ là như vậy, nếu như muốn làm việc mà không làm, rất có thể về sau sẽ không còn cơ hội nữa.”

“Vậy ngươi mẹ nó sống loạn đến mức nào vậy?” Trần Tuấn Nam hỏi, “Ngươi trước kia ở thế giới hiện thực cũng cái đức hạnh này? Phạm pháp loạn kỷ cương sự tình cũng muốn làm liền làm hả?”

“A…” Địa Xà cười khổ một tiếng, “Cũng là bởi vì đời này ta đã từng quá do dự, quá không quả quyết, mới bỏ lỡ việc nên đi học, nên học những thứ cần học, nên trân trọng người yêu cùng nên đi con đường nhân sinh, cho nên ta mới hạ quyết tâm thay đổi bản thân. Từ khi ta trở thành “Rắn” một khắc kia, ta liền quyết định, từ đó về sau ta sẽ làm bất luận việc gì mình muốn làm, chỉ thế thôi.”

Trần Tuấn Nam nghe xong chậm rãi nhíu mày: “Nếu như trên đời này có thuốc hối hận, tiểu tử ngươi chắc chắn phải làm một cái thẻ hội viên.”

“Cũng là bởi vì mua không được, “hối hận” của ta mới không thể chữa khỏi. Ta vô số đêm khuya đều hối hận những quyết định mình từng đưa ra.” Địa Xà nói, “”Hối hận” chính là thứ khiến người ta khổ sở nhất trên đời, ta tuyệt đối không thể để bản thân lại có khả năng hối hận.”

“Thế nhưng tình huống lại vừa vặn ngược lại.” Tề Hạ nói, “Nếu như muốn làm gì thì làm cái đó, trong mắt ta vẫn có khả năng hối hận. Bởi vì ngươi chỉ nhìn thấy trước mắt, không nhìn thấy “tương lai”.”

“Không quan hệ… Coi như ta thực sự hối hận… Đó cũng là ta muốn hối hận mà thôi…” Địa Xà một mặt mất mát nói, “Cho nên ta làm bất cứ chuyện gì, cũng là việc chính ta muốn làm.”

“Nếu như ngươi thật muốn vĩnh viễn không hối hận, vậy thì vĩnh viễn đừng nên quay đầu lại nhìn.” Tề Hạ nói, “Đã đưa ra quyết định thì vĩnh viễn không hồi tưởng, con đường đã đi qua thì vĩnh viễn không quay lại nhìn.”

“Cái gì…?” Địa Xà nghe quan điểm này hiển nhiên cảm thấy có chút không hợp lý, “Vậy nhân sinh chậm rãi của chúng ta, muốn làm sao nghiệm chứng mình làm đúng hay làm sai?”

“Chỉ cần ngươi không quay đầu lại nhìn, ngươi sẽ vĩnh viễn không sai.” Tề Hạ đáp.

“Ngươi…”

“Mỗi lựa chọn ngươi đưa ra đều đúng.” Tề Hạ nói, “Chỉ cần nhớ kỹ điểm này là tốt.”

Kiều Gia Kính ở một bên gật gật đầu: “Đúng vậy, da trắng rắn, người chạy nhanh nhất cũng sẽ không quay đầu lại nhìn, vừa quay đầu lại nhìn sẽ bị vượt mất, cho nên ngươi chỉ cần kiên trì quan điểm của bản thân là được.”

“A.” Địa Xà nghe xong lộ ra nụ cười tiêu tan, “Tề Hạ, không ngờ ngươi bây giờ lại biến thành một người như vậy… Nếu sớm biết thì tốt biết bao? Không… Nếu như ta gặp được loại người như ngươi ở thế giới hiện thực thì tốt biết bao?”

“Thế giới hiện thực?” Tề Hạ nhướng mày.

“Vì sao bên cạnh ta ai cũng chỉ biết châm chọc khiêu khích?” Địa Xà cười khổ nói, “Bọn họ sẽ nói với ta “Ta đã sớm cảm thấy không được” “Ta lúc ấy đã muốn nói với ngươi” “Tự ngươi chọn thì trách ai” thậm chí còn có người nói với ta “Người yêu cũ chia tay ngươi bây giờ tìm được người giàu có” “Trước đó ngươi không đi làm công việc kia bây giờ một tháng hơn vạn”… Trên đời này đúng là không có thuốc hối hận, nhưng có những người có thể giúp ngươi hối hận.”

“Cho nên tiểu tử ngươi thực sự là chán.” Trần Tuấn Nam ở một bên xen vào, “Ngươi chán như vậy khiến ai đi cùng ngươi cũng sẽ biến chán, ngươi đừng thấy lão Tề nhà ta bình thường cũng một bộ dạng chán chường, nhưng tiểu gia cùng hắn ở cùng một chỗ học được không ít.”

“Ai một bộ dạng chán chường?” Tề Hạ cau mày hỏi.

“Lão Tề, ta nghi tiểu tử này cùng con khỉ chết tiệt kia giống nhau, trên người đều mang…” Trần Tuấn Nam mấp máy môi, giấu hai chữ “Tiếng vọng”.

“Ta cũng thấy vậy.” Tề Hạ nói, “Chỉ có điều ta hơi tò mò, ngươi cứ không chút kiêng kỵ sử dụng lực lượng của bản thân, thật sẽ không xảy ra vấn đề sao?”

“Tình huống của ta đặc thù…” Địa Xà nói, “Hắc hắc… Năm đó nghe theo chỉ thị của ngươi, chắc hẳn ai cũng để ý, cũng giúp ta phát hiện ra bí mật không thể nói này.”

“Bí mật…?”

Địa Xà ra vẻ thâm trầm quét mắt bốn người trước mặt, sau đó nói: “Đám tiểu tử thối các ngươi đều biết người ở đây chỉ cần đeo mặt nạ liền có thể trở thành “Cầm tinh”, sau đó trải qua sóng lớn đãi cát, cuối cùng lưu lại một nhóm người hình chó. Tình huống này hiện tại đã có rất nhiều người biết, nhưng lúc ấy chúng ta xem ra, lại là chuyện hoang đường.”

“Cho nên?” Tề Hạ hỏi.

“Cho nên khi chúng ta nghe theo sắp xếp, cầm lấy những chiếc mặt nạ kia, đều lưu lại cho mình đường lui.” Địa Xà cười lạnh một tiếng, “Các vị, các ngươi có nghe câu “Cầm tinh vĩnh viễn không tiếng vọng” chưa?”

Mấy người đang ngồi yên tĩnh không nói, dù chưa từng nghe câu này, nhưng họ cũng biết bình thường “Cầm tinh” căn bản không thể “Tiếng vọng”, bằng không bọn họ sẽ đồng thời thu được thể lực siêu việt người thường và năng lực mạnh mẽ, “Tiếng vọng” sẽ khiến họ bách chiến bách thắng.

“Lúc ấy ta đã tò mò rồi…” Địa Xà vừa cười vừa nói, “Vì sao “bọn họ” có thể vừa làm “Cầm tinh”, vừa có thể “Tiếng vọng”… Vì sao ta không được? Vì sao chúng ta đều không được?”

Trần Tuấn Nam nghe xong gật gật đầu: “Nói nhanh đi, rốt cuộc là vì sao?”

“Đừng nóng vội nha… Dù sao lão sư ta phụ trách tất cả “nghiên cứu khoa học” ở đây, ta cũng học được chút kiến thức từ ông.” Địa Xà cười xấu xa một tiếng, “Chỉ có điều chuyện tiếp theo thực sự quá kinh khủng, ta nói ra có thể sẽ mang đến “kinh lôi”.”

Tề Hạ nghe xong ngẩng đầu nhìn trời một cái, nói: “Không quan hệ, ta sẽ thay ngươi ngăn cản đạo “lôi” kia.”

Quay lại truyện Thập Nhật Chung Yên

Bảng Xếp Hạng

Chương 1189: Giải phóng chi chiến

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 4 1, 2025

Chương 2100: Huyết khắp toàn thành

Chương 1188: Lâm thời át chủ bài

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 4 1, 2025