Chương 811: Cũng là giả | Thập Nhật Chung Yên

Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 29/03/2025

“Ngươi sợ người khác không biết ngươi đã đến à?” Tề Hạ nói.

“Này! Đây là lời gì?” Trần Tuấn Nam đáp lời, “Tiểu gia như ta đây là một nam tử trầm tĩnh, bình thường chỉ khi gặp người thân thiết mới chủ động mở lời thôi.”

“Tốt nhất là vậy.” Tề Hạ đáp.

Kiều Gia Kính nhanh chân tiến lên, mở miệng hỏi: “Lừa đảo, ngươi làm xong việc rồi à?”

“Cũng gần xong, còn người cuối cùng muốn gặp.” Tề Hạ gật đầu nói, “Các ngươi muốn đi cùng ta không?”

“Này.” Trần Tuấn Nam lắc đầu, “Mấy anh em chỉ sợ ngươi bị cái thứ đen sì kia dầm mưa đến chết, nên không yên tâm đến xem thôi. Ai ngờ ngươi đã phá giải được cái hạt châu nhỏ màu đen kia rồi. Hiện tại không có chuyện gì, được được được, ngươi cứ bận rộn đi, ba người chúng ta còn phải đi họp.”

Kiều Gia Kính nghe xong liền thúc khuỷu tay vào người Trần Tuấn Nam: “Tuấn Nam tử, có phải ngươi vẫn còn nhớ thù không?”

“Tiểu gia chưa bao giờ để bụng chuyện thù oán.” Trần Tuấn Nam nói, “Chỉ là tính tình nóng nảy, tâm nhãn hẹp hòi, không qua được chuyện nhỏ, thù dai mà thôi.”

Tề Hạ khẽ thở dài, rồi lắc đầu.

“Ai, thôi mà.” Kiều Gia Kính cười kéo tay hắn, “Trước đây chẳng phải đều tốt đẹp sao? Hảo huynh đệ đừng để bụng chuyện cũ nữa.”

“Ngươi thật cho là ta để bụng chuyện đó à?” Trần Tuấn Nam cười một tiếng, “Lão Tề, lần này tìm ngươi chính là để ngươi nợ ta một cái ân tình trời biển, ngươi nghe cho kỹ đây, chúng ta biết động cơ của con chuột to kia.”

“A?”

Trần Tuấn Nam ba hoa một hồi, đem lời của Địa Chuột chuyển báo cho Tề Hạ.

Hắn không chỉ nói cho Tề Hạ rằng Địa Chuột là một kẻ “cỏ mọc đầu tường” đáng tin cậy, còn nói trên bản đồ tám “Cầm Tinh” đều nhận được sự chiếu cố đặc biệt của “Thiên Long”, để tốc độ tấn thăng của bọn họ nhanh hơn bất cứ ai. Trò chơi mà bọn họ thống lĩnh đã trải qua sự chỉ điểm của “Thiên Long”.

Cho nên mặc ai cũng sẽ cho rằng tám người này là tâm phúc của “Thiên Long”, xem ra tình huống khá quỷ dị.

“Được “Thiên Long” chiếu cố đặc biệt…?” Tề Hạ nghe xong đưa tay sờ cằm, tình huống này hắn không dự liệu được.

Vì sao “Thiên Long” lại biết chiếu cố riêng tám người này?

Nếu như thân phận của tám người này bại lộ, hẳn đều sẽ giống như “Địa Long” năm xưa, bị đánh thành “sâu kiến”. Nếu như thân phận của tám người này không bại lộ, vì sao lại chuyên môn nhận sự chiếu cố đặc biệt?

“Có người bảo đảm kế hoạch của ta được chấp hành chính xác…” Tề Hạ lẩm bẩm, người này chẳng lẽ là “Thiên Long”?

Nghĩ vậy, Tề Hạ cảm thấy phương hướng suy đoán của mình đã minh xác hơn một chút.

Rất nhiều manh mối nhỏ nhặt khó xem xét đều chỉ ra rằng, ở “Chung Yên chi địa” người cần đề phòng nhất chỉ sợ không phải “Thiên Long”, mà là “Thanh Long”.

“Thanh Long” xuất hiện nhiều hơn rất nhiều so với “Thiên Long”, mà phần lớn thông tin Tề Hạ có được đều đến từ “Thanh Long”. Nếu hắn nói dối, căn bản không ai có thể phản bác.

Bởi vì “Thiên Long” vẫn luôn ngủ say, đồng thời trên người không có năng lực “Linh Văn”, cho nên coi như “Thanh Long” nói dối cũng sẽ không bị “Thiên Long” phát hiện.

“Quả là vậy.” Tề Hạ gật đầu, “Ít nhất với ta mà nói, Thiên Long không xấu như trong tưởng tượng, Thanh Long cũng không thiện như trong tưởng tượng.”

“A?” Trần Tuấn Nam nghi hoặc, “Tiểu tử ngươi nói cái gì vậy?”

“Không có gì.” Tề Hạ lắc đầu, “Còn tin tức gì khác không?”

Ba người nghe xong đưa mắt nhìn nhau, tựa hồ có điều khó nói.

“Nói đi.” Tề Hạ mở miệng, “Trong ánh mắt ba người các ngươi rõ ràng còn viết chuyện khác.”

Mấy người chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, ấp úng nửa ngày, cuối cùng đem chuyện của Tần Đinh Đông nói cho Tề Hạ.

Bọn họ nói cho Tề Hạ rằng Tần Đinh Đông là đồ đệ của Ngụy Dương, chuyên môn học trò lừa gạt từ Ngụy Dương, nàng phụ trách lôi kéo người tham dự đủ loại trò chơi, để bất luận kẻ nào đều trốn không thoát nơi này, nghe có vẻ giống cách làm của “Cực Đạo”. Nhưng Tề Hạ thủy chung giữ vẻ lạnh nhạt, tựa hồ không hứng thú với những tin tức này.

Sau đó đám người nói về chuyện nàng “rối loạn ký ức”.

Khi nghe đến phần tin tức này, con ngươi Tề Hạ luôn lóe sáng, cả người cũng đang nhanh chóng suy tư điều gì.

Hắn quay đầu nhìn Tần Đinh Đông, mang theo nghi vấn hỏi: “Ngươi nói cuộc đời ngươi đều là giả?”

“Ta chỉ hoài nghi cuộc đời trong ký ức của ta là giả.” Tần Đinh Đông giang tay ra, “Dù sao ta vẫn là ta, ta hiểu tính cách của ta, bằng vào tính cách này của ta hoàn toàn không làm được những chuyện trong ký ức của ta, cũng không thể trải qua cuộc đời trong ký ức của ta.”

“Có ý tứ.” Tề Hạ gật gật đầu, “Nếu thật giống như ngươi nói, ta có một vấn đề.”

“Vấn đề gì?”

Tề Hạ suy tư một lát, hỏi: “Vì sao ngươi biết cảm thấy cuộc đời trong trí nhớ của mình là giả, mà không cho rằng tính cách hiện tại của mình là giả?”

“A…?” Tần Đinh Đông nghe xong hơi sững sờ, “Tề đồng học, đây là ý gì?”

“Đừng hiểu lầm, ta chỉ có một thắc mắc nhỏ.” Tề Hạ nói, “Nếu như ngươi cho rằng mình bị “làm giả ký ức”, vậy có nghĩa là cả cuộc đời ngươi đều bị người sửa chữa.”

“Đúng, là ý đó…” Tần Đinh Đông gật đầu.

“Nhưng nếu “làm giả tính cách” chỉ cần từ bỏ tính cách bây giờ của ngươi.” Tề Hạ nói, “Phân tích hai tình huống này thì thấy, khả năng xảy ra của cái sau vẫn cao hơn một chút? Dù sao cái sau chỉ cần sử dụng “Tiếng vọng” tại “Chung Yên chi địa” là có thể đạt được.”

“Thế nhưng mà như vậy cũng không đúng…” Tần Đinh Đông hơi sững sờ, “Nếu cần từ bỏ tính cách của ta, khối lượng công việc xem ra cũng ít hơn… Bởi vì mỗi lần ta trọng sinh đều có tính cách này, vậy rốt cuộc là lúc nào đổi…?”

Tần Đinh Đông vừa nói vừa nhỏ dần âm lượng, bởi vì ngay cả nàng cũng phát hiện lời Tề Hạ nói có chút đạo lý.

Muốn triệt để trở lại quá khứ sửa chữa lại cuộc đời một người, chẳng bằng sửa chữa tính cách của một người tại “Chung Yên chi địa” thì thực tế hơn.

Thế nhưng mà đối phương tại sao lại làm như vậy?

Mặc dù hai phương pháp này có điểm xuất phát hoàn toàn khác biệt, nhưng lại đều tạo ra một kết quả giống nhau – đó là khiến người trong cuộc hoài nghi cuộc đời mình là giả.

“Ta cũng không dám hoàn toàn xác định.” Tề Hạ nói, “Chỉ là “tính tình đại biến” nghe có khả năng cao hơn “làm giả cuộc đời” một chút.”

“Tính tình đại biến…” Tần Đinh Đông suy tư hồi lâu, mới ngẩng đầu lên nhẹ giọng hỏi, “Tề đồng học… Ở cái địa phương này, ngoài ta ra, ngươi còn thấy ai “tính tình đại biến” không? Nghĩ thế nào cũng…”

“Có.”

“Có…? Là ai?”

“Ta hoài nghi còn có hai người.”

“Hai người?”

“Ta và Sở Thiên Thu.” Tề Hạ lạnh giọng đáp, “Trước mắt có rất nhiều manh mối đều chỉ về điểm này, khiến ta không thể không tin.”

“Ngươi…” Tần Đinh Đông hơi sững sờ, “Không, không đúng… Tề đồng học, khi ta biết ngươi, tính cách của ngươi đã giống như bây giờ rồi.”

“Vậy chỉ có thể nói thời gian ta cải biến sớm hơn, thậm chí có khả năng trước khi chúng ta quen biết.” Tề Hạ đáp.

“Ngươi chờ một chút…” Tần Đinh Đông cảm thấy mình nghe được một vấn đề chưa từng nghe qua, “Nếu như nói ngươi và Sở Thiên Thu cũng “tính tình đại biến”, chẳng phải là nói rõ các ngươi cũng hoài nghi cuộc đời mình là giả?!”

Quay lại truyện Thập Nhật Chung Yên

Bảng Xếp Hạng

Chương 1187: Sát giới bắt đầu

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 4 1, 2025

Chương 2098: Vũ trụ mạnh nhất Huyễn Thần

Chương 1186: Bé ngoan

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 4 1, 2025