Chương 799: Trong lòng | Thập Nhật Chung Yên

Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 29/03/2025

“Ta đến cùng nên làm gì… Người Khỉ…” Trịnh Anh Hùng mang theo hai hàng nước mắt thống khổ nói, “Ngươi thấy rồi chứ? Viên “Đạo” kia không thấy…”

Người Khỉ nhìn về phía phương hướng “Đạo” biến mất, sau đó đưa tay nhẹ nhàng đặt lên vai Trịnh Anh Hùng, trầm giọng nói:

“Nơi này mỗi một viên “Đạo” chung quy là bèo tấm loạn thế.” Hắn nhẹ giọng thở dài, “”Đạo” số lượng căn bản đếm không xuể, cũng không ai để ý một viên “Đạo” biến mất, bởi vì “Đạo” cũ sẽ bị đào thải, “Đạo” mới sẽ được chế tác lại.”

“Thế… Thế nhưng mà chỗ ta!” Trịnh Anh Hùng đưa tay bưng kín ngực mình, khóc rống nói, “Chỗ ta khó chịu quá… Ta thường xuyên hô hấp không thông… Ta thường xuyên rất khó chịu…”

Người Khỉ nghe xong, ánh mắt lóe lên một cái, không khỏi nghĩ tới cái bóng dáng kia.

Âm dung tiếu mạo của nàng đến nay vẫn còn mới mẻ trong ký ức.

Người Khỉ thở dài, sau đó đưa tay đặt lên ngực Trịnh Anh Hùng, bàn tay băng lãnh nhẹ nhàng phủ lên tay Trịnh Anh Hùng. Coi như đứa bé này đã tồn tại hơn mười năm trên đời, nhưng hắn thủy chung mang não bộ của hài tử tám tuổi, hắn chẳng những không được tiếp thụ giáo dục cần thiết, lại gặp phải nhiều thăng trầm không nên có ở tuổi này.

“Ngươi sẽ không làm mất nó nữa đâu.” Người Khỉ cố gắng cười nói, “Thế giới lớn như vậy, mỗi người chúng ta đều biết mất đồ, thế nhưng chỉ cần để nó ở trong lòng, vậy sẽ mãi mãi không mất.”

“Có thật không…?” Trịnh Anh Hùng ngẩng đầu nhìn Người Khỉ.

“Ừ, ngươi xem.”

Người Khỉ nhẹ nhàng vỗ vào lồng ngực Trịnh Anh Hùng, sau đó nắm tay lại, như thể lấy ra thứ gì đó, rồi chậm rãi dời đến trước mắt Trịnh Anh Hùng, sau đó thổi nhẹ vào nắm đấm, lật tay cho hắn xem, trong tay đang nắm một viên “Đạo” hào quang bốn phía.

“Chỉ cần ngươi luôn nhớ nàng, nàng sẽ luôn tỏa hào quang, mãi mãi ở trong lòng ngươi.”

Trịnh Anh Hùng đưa tay nhận lấy viên “Đạo” kia, như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu: “Đồ quan trọng của chúng ta… luôn ở trong lòng.”

“Không sai.” Người Khỉ gật đầu, “Chỉ cần có người nhớ kỹ nàng, nàng sẽ không thực sự biến mất.”

“Ta đã biết…”

“Chúng ta tiếp tục trò chơi nhé.” Người Khỉ nói, “Đến lượt ta.”

“Ừ.”

Trịnh Anh Hùng bưng viên “Đạo” trong tay, nhìn Người Khỉ lấy viên “Đạo” cuối cùng trong vali ra đặt lên bàn, bây giờ vali đã rỗng tuếch.

Theo quy tắc, ai cầm được viên “Đạo” cuối cùng thì người đó thắng, hiện tại người thắng là Người Khỉ.

“Ngươi thắng.” Trịnh Anh Hùng nói.

“Chưa chắc.” Người Khỉ lắc đầu phủ nhận, “Ta thắng hay không, nên do chính tay ngươi nghiệm chứng.”

“Ừ?”

Trịnh Anh Hùng không hiểu ý Người Khỉ, lại thấy Người Khỉ đưa tay nhẹ nhàng vỗ vào chiếc hộp rỗng vừa lấy “Đạo” ra.

“Dựa vào chính mình.” Người Khỉ nói.

Trịnh Anh Hùng như hiểu ra, sau đó vươn tay mò vào bên trong thùng giấy, chỉ hơi động nhẹ bàn tay, liền phát hiện một mảnh giấy ở góc thùng, ánh mắt hắn cũng chợt lóe lên.

“Ta thắng hay không không quan trọng.” Người Khỉ nói với Trịnh Anh Hùng, “Nơi này sớm muộn gì cũng có người thắng. Với ta mà nói… ai thắng cũng được.”

Trịnh Anh Hùng cầm ra, nắm chặt mảnh giấy trong tay, sau đó gật đầu: “Ta đã biết.”

“Bước chân ta có thể dừng lại, nhưng ngươi thì không.” Người Khỉ nói, “Đi đi, “Vé vào cửa” của ngươi cứ để lại chỗ ta.”

“Ta sẽ không dừng lại.” Trịnh Anh Hùng nói, “Dù thua sạch tất cả “Vé vào cửa”, ta cũng sẽ không dừng lại!”

“Ừ.”

“Ta sẽ dẫn “Bảo kiếm” cùng “Yến tử” một mực tiến lên.” Trịnh Anh Hùng mang theo nước mắt, dùng đôi mắt kiên nghị nhìn Người Khỉ nói, “Cho đến khi có người thắng ở nơi này!”

“Ta tin ngươi.”

Vân Dao và hai người chỉ chờ ở bên ngoài hơn mười phút, liền thấy Trịnh Anh Hùng từ trong nhà đi ra.

Hắn trông như vừa khóc lớn một trận, nhưng tâm trạng lại khá hơn nhiều, phảng phất tảng đá lớn luôn treo trong lòng hắn vừa rơi xuống.

Người Khỉ cũng chậm rãi đi theo hắn ra sân, sau đó lại đứng ngoài cửa, như không có chuyện gì xảy ra.

“Anh Hùng đệ đệ không sao chứ?” Điềm Điềm lo lắng nhìn Trịnh Anh Hùng.

“Ta không sao, tỷ tỷ.” Trịnh Anh Hùng đáp, “Đừng lo lắng.”

Người Khỉ nghe Trịnh Anh Hùng gọi Điềm Điềm là “Tỷ tỷ”, không khỏi liếc nhìn Điềm Điềm.

Nàng thực sự rất giống một vị cố nhân, chỉ là khí chất giữa hai hàng lông mày của nàng bi thương hơn.

“Nhưng mà xin lỗi…” Trịnh Anh Hùng nói thêm, “Ta thua mất hai viên “Đạo”, giờ chỉ còn một viên.”

Hắn xòe bàn tay ra, bên trong là một viên “Đạo” mới tinh, hào quang bốn phía.

“Viên này ngươi cũng cầm đi.” Điềm Điềm nói, “Ngươi đã dùng viên “Đạo” này tham gia trò chơi trong sân của Người Khỉ, coi như giữ làm kỷ niệm.”

Trịnh Anh Hùng suy tư một lát, gật đầu: “Đa tạ tỷ tỷ…”

Sau khi ra khỏi cửa, Trịnh Anh Hùng và Người Khỉ không ai nhắc đến chuyện gì đã xảy ra, chỉ liếc nhìn nhau rồi dời ánh mắt.

Đây là một cuộc gặp lại không ai mong đợi, cũng là một cuộc chia ly không thể gọi tên đối phương.

“Chúng ta đi thôi, tỷ tỷ.” Trịnh Anh Hùng nói, “Đi tìm người các tỷ muốn tìm.”

“Được.” Vân Dao gật đầu, sau đó nhặt một cây côn sắt gỉ từ dưới đất, rồi tùy ý ném lên không trung.

Cây côn sắt vẽ một vòng lớn trên không trung, rồi rơi xuống, đứng thẳng một lát trên mặt đất, sau đó nằm xuống theo một hướng thẳng tắp.

“Xem vận may thôi.” Vân Dao nói, “Lần đầu ném côn sắt tìm được Anh Hùng đệ đệ muốn tìm, lần thứ hai đến lượt chúng ta.”

Mọi người xác định phương hướng, đi về phía cây côn sắt chỉ.

Trước khi ra khỏi hẻm, Trịnh Anh Hùng lại quay đầu nhìn Người Khỉ, Người Khỉ chỉ khẽ gật đầu.

Đúng như hắn nói, hắn đậu ở chỗ này.

Người có thể tiến lên chỉ có bản thân.

Ra khỏi hẻm, Trịnh Anh Hùng lấy mảnh giấy từ trong túi ra, trên đó viết những lời Cố Vũ muốn nói nhưng không nói thành lời.

Trịnh Anh Hùng nghĩ đến lúc trò chơi chưa bắt đầu, Người Khỉ đã mang chiếc hộp sang một bên bận rộn mấy phút, hẳn là để chuẩn bị tờ giấy này.

Hắn từ từ mở tờ giấy ra, bên trong viết một câu:

“Trịnh Anh Hùng, đi tìm “Nhân quả”, con đường nàng chọn có thể là đúng đắn. Lúc lùi lại, dù chuyện gì xảy ra, tuyệt đối đừng chọn trở thành “Cầm tinh” để gặp lại.”

Trịnh Anh Hùng nghe xong, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve hai chữ “Gặp lại”, cảm giác có một nỗi bi thương khó tả.

Hắn ngẩng đầu nhìn ba nữ sinh đang đi phía trước, cảm thấy đã đến lúc mình đưa ra quyết định.

Dù hắn đã thề sẽ không gia nhập bất kỳ tổ chức nào, nhưng trước mắt, hắn có thể tin tưởng những người này.

“Các tỷ tỷ.”

Trịnh Anh Hùng chậm rãi giơ tờ giấy trong tay, gọi ba người lại, rồi nói: “Ta có chuyện muốn thương lượng với các tỷ.”

Quay lại truyện Thập Nhật Chung Yên

Bảng Xếp Hạng

Chương 2083: Vô chủ Hằng Tinh Nguyên

Chương 1171: Vận mệnh mà thôi

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 4 1, 2025

Chương 2082: Toàn viên tiến hóa