Chương 776: Một đầu chó | Thập Nhật Chung Yên

Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 29/03/2025

“A?”

Tề Hạ chậm rãi nhíu mày, sau đó đưa tay nắm lấy cổ tay Ngụy Dương, tiếp đó dùng lực, từ từ gỡ tay Ngụy Dương khỏi cổ áo hắn.

“Mặc kệ ta lừa gạt ngươi điều gì, nhưng ngươi tựa hồ có chút được đà lấn tới.”

Tề Hạ nắm chặt cổ tay Ngụy Dương, hung hăng vung lên, rồi quật ngã hắn xuống đất.

Thân thể Ngụy Dương tựa hồ vốn không cường tráng, bị Tề Hạ đẩy ngã mà nửa ngày không đứng dậy được.

“Mẹ…” Ngụy Dương lăn một vòng từ dưới đất, cố ổn định thân hình, cả người chật vật không chịu nổi, “Tề Hạ… Rốt cuộc ngươi là tên điên hay là lừa đảo… Ngay cả ta ngươi cũng lừa gạt…”

“Ta nghe không hiểu.” Tề Hạ nói thêm, “Ngươi trong mắt ta cũng là đồ điên, nông trường của ngươi ta cũng đã chứng kiến.”

“Không đúng… Đây là không đúng…” Ngụy Dương lại tiến lên nắm lấy cánh tay Tề Hạ, “Ngươi hỏi ta đi! Tề Hạ, ngươi hỏi ta nguyên nhân đi! Liên quan tới nông trường, liên quan tới ta! Đây chẳng phải là một cơ hội tốt sao?!”

Tề Hạ nghe xong ngẩng đầu nhìn hắc châu trên đỉnh đầu, sau đó điên cuồng cười một tiếng: “Không được, khỏa hắc châu này ta có chỗ dùng khác, dùng trên thân thể ngươi quả thực quá lãng phí.”

“Mẹ nó! Ngươi không thể vứt bỏ ta…” Ngụy Dương nói thêm, “Ngươi là ta mang ra… Ta vì ngươi từ bỏ quá nhiều thứ rồi!!”

“Ta lại muốn từ bỏ ngươi.” Tề Hạ nói, “Thực không dám giấu giếm, ta đã từ bỏ quá nhiều người, không thiếu ngươi một mống.”

Ngụy Dương nghe câu này, con mắt từ từ trừng lớn, rồi lại thất thần.

“Tề Hạ…” Hắn khàn giọng nói, “Ngươi biết đấy… Ở chỗ này mặc kệ bao nhiêu năm trôi qua, bề ngoài chúng ta cũng sẽ không có bất kỳ biến hóa nào.”

“Phải, mỗi mười ngày phục sinh một lần.” Tề Hạ gật đầu, “Ở chỗ này cho dù muốn rèn luyện thân thể cũng không được.”

“Thế nhưng mà… ‘Ánh mắt’ của chúng ta lại sẽ biến.” Ngụy Dương chậm rãi lùi về sau một bước, âm điệu quái dị, “Trên người chúng ta duy nhất có thể biến hóa, chính là ánh mắt. Một người ở chỗ này đợi lâu, chỉ cần nhìn ánh mắt là có thể biết đối phương là hạng người gì.”

“Hơi có ý tứ.”

“Mỗi người vừa đến nơi này, ánh mắt đều thanh tịnh mà kinh khủng.” Ngụy Dương chậm rãi đưa một tay ra sau lưng, không biết đang tìm kiếm gì, “Nhưng trải qua thời gian dài dằng dặc, ngươi sẽ phát hiện những ‘ánh mắt’ này ấp ủ ra ánh sáng khác biệt, hoặc là ‘tội phạm giết người’, hoặc là ‘biến thái’, hoặc là ‘tên điên’, những ánh sáng với đủ mọi dáng vẻ phát tán trong mắt đối phương.”

Ngụy Dương nói xong lấy ra từ sau lưng một con dao găm mài đến sáng loáng.

“A… Ha ha!” Tề Hạ nhìn dao găm trong tay đối phương, không khỏi bật cười, “Đây chính là biện pháp mà ‘Độc Tâm’ ngươi nghĩ ra, thật đáng buồn.”

“Tề Hạ… Ngươi xem ánh mắt ta như thế nào?” Ngụy Dương hỏi.

Tề Hạ nghe xong tiến lên mấy bước, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, từng chữ nói: “Ta thấy ngươi giống con chó bị người vứt bỏ.”

“Cái gì…?” Tay Ngụy Dương nắm dao găm run rẩy, “Con mẹ nó ngươi…”

“Ngươi hẳn là đọc được.” Tề Hạ nói, “Ta đã ‘Tiếng Vọng’, ngươi lại cầm dao găm muốn giết ta.”

“Ngươi… Là ‘Sinh Sôi Không Ngừng’…”

“Không sai, ta là ‘Sinh Sôi Không Ngừng’, muốn giết ta cần chuẩn bị một trăm thanh dao găm.” Tề Hạ nói thêm, “Nhớ kỹ mài dao cho sắc.”

Ngụy Dương nghe xong hai tay từ từ rũ xuống, rồi thở dài một hơi, nói: “Tề Hạ… Rốt cuộc từ lúc nào ngươi quyết định vứt bỏ tất cả mọi người?”

“Không biết, có lẽ từ lúc bắt đầu.” Tề Hạ đáp.

“Ta tưởng ‘Độc Tâm’ của ta nhược hóa, ai ngờ căn bản ngươi không muốn ra ngoài…” Ngụy Dương ngước đôi mắt đục ngầu nói, “Tề Hạ, ngươi lừa gạt tất cả mọi người… Ngươi căn bản không muốn ra ngoài… Ngươi muốn trở thành…”

Hai mắt Tề Hạ lạnh lẽo, lập tức đưa tay bóp mặt Ngụy Dương, khiến hắn nghẹn lời trong cổ họng.

Cằm Ngụy Dương không khép lại được, chỉ phát ra tiếng lộc cộc, hắn luôn cảm giác cảnh này tựa hồ đã xảy ra từ rất lâu trước đây.

“Đừng cho thể diện mà không cần.” Tề Hạ nói.

Ánh mắt hắn khiến lưng Ngụy Dương ướt đẫm mồ hôi.

Ngụy Dương cảm giác ánh mắt Tề Hạ có loại kỳ quái khó tả, tựa hồ khiến hắn về sau phải chịu hạ tràng còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Đáng tiếc giờ hắn không nói được gì, chỉ phát ra âm thanh mơ hồ.

“Đối với người có ân với ta, ta sẽ không bạc đãi, nhưng ngươi muốn kết thù với ta ở đây, vậy đừng trách ta không khách khí.”

Ngụy Dương nghe lời Tề Hạ, ánh mắt dần ổn định, nhưng suy nghĩ lại càng loạn, hắn không biết Tề Hạ rốt cuộc muốn làm gì.

Dù tình huống không rõ, nhưng bất luận nhìn thế nào, Tề Hạ so với bất kỳ ai đều tiếp cận “Thần”.

Đắc tội hắn không thể có kết cục tốt, bản thân cũng không thể dựa vào một cái chủy thủ giết “Sinh Sôi Không Ngừng”.

Tề Hạ tựa hồ cũng nhìn rõ ý nghĩ của đối phương, sau đó đưa tay nắm lấy tay hắn, tháo dao găm xuống.

Lúc này Ngụy Dương mới phát hiện độ tàn nhẫn của Tề Hạ vượt xa bản thân, tay hắn đoạt dao găm, khớp xương toàn bộ hiện màu xanh đỏ, khe móng tay rỉ máu, giống như bị người mạnh mẽ cắt ngang, nhưng lúc này hắn hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, phối hợp nắm dao găm trong tay.

“Ngụy Dương, ta cho ngươi một cơ hội, biết điều gì nên nói, điều gì không nên nói, hiểu thì nháy mắt mấy cái.” Tề Hạ nói, “Không thì chúng ta xuống luân hồi gặp.”

Ngụy Dương vội vàng nháy hai mắt.

Tề Hạ gật đầu, ném dao găm trong tay ra, buông tay đang bóp mặt Ngụy Dương.

Ngụy Dương như nhặt được một cái mạng, suýt ngã nhào, hắn cố ổn định thân hình, cúi đầu hít thở sâu mấy lần mới từ từ lấy lại tinh thần.

“Rốt cuộc ngươi tính toán gì…?” Ngụy Dương hỏi, “Ngươi đi con đường không ai cùng?”

“Phải.” Tề Hạ nói, “Làm ơn giữ bí mật cho ta.”

Nghe lời Tề Hạ, Ngụy Dương lại thấy lạnh lẽo, hắn không phân biệt được Tề Hạ có nói dối hay không.

Ngụy Dương phát hiện ý nghĩ trong đầu Tề Hạ dị thường quỷ dị, tất cả mọi thứ xoay quanh trong đầu hắn toàn bộ là phỏng đoán, không có một cái nào là kết luận.

Trong vô số phỏng đoán, ngay cả Ngụy Dương am hiểu “Độc Tâm” cũng không biết câu nào là thật.

Mớ suy nghĩ hỗn tạp khiến Ngụy Dương nảy ra ý nghĩ, Tề Hạ suy luận vì ẩn tàng, hay vì chân tướng?

“Ngụy Dương, ngươi còn hữu dụng với ta.” Tề Hạ nói thêm, “Ngươi nên biết mọi người ở đây đều sẽ chết, không ngoại lệ.”

“Phải…” Ánh mắt Ngụy Dương ảm đạm trong thoáng chốc, “Nhưng thì sao? Ta có thể trước khi chết tận khả năng lựa chọn cách sống mình muốn.”

“Ta sẽ an bài cho ngươi một kiểu chết khác.” Tề Hạ nói.

Quay lại truyện Thập Nhật Chung Yên

Bảng Xếp Hạng

Chương 2176: Sơ suất không có lóe

Chương 1264: Mạnh nhất tử bài

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 4 1, 2025

Chương 2175: Tiểu viên mãn thần kiếm