Chương 766: Chân chính phong thần | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 29/03/2025
Kiều Gia Kính tự nhiên là không có biện pháp, một bên gãi đầu một bên nhìn về phía Trần Tuấn Nam: “Tuấn Nam tử…”
“Được… được sao…” Trần Tuấn Nam lên tiếng, “Nghe ngươi nói vậy, Đông tỷ, chúng ta vốn dĩ là muốn đi gọi ngươi cùng một chỗ, còn nói cái gì có đi hay không, ha ha!”
Ngay cả Kiều Gia Kính cũng là lần đầu tiên thấy Trần Tuấn Nam lộ ra vẻ quẫn bách này, không khỏi cảm thấy hơi tò mò.
Nữ sinh này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
Trần Tuấn Nam coi như đối mặt Địa Khỉ cũng không lộ ra vẻ mặt này, có thể thấy khi đối diện nữ sinh này lại giống như gặp phải thiên địch, không chỉ mồm miệng vụng về, thậm chí ngay cả biểu lộ đều có chút ngốc trệ.
Kiều Gia Kính tự nhiên không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đồng ý với Tần Đinh Đông cùng nhau xuất phát.
Ba người kết bạn đi ra khỏi phòng học, lại ở cổng trường gặp Vân Dao dẫn đầu mấy nữ sinh, các nàng tựa hồ cũng dậy rất sớm, đang chuẩn bị mang Trịnh Anh Hùng cùng ra ngoài.
“Nha, đại minh tinh.” Trần Tuấn Nam chào Vân Dao.
Vân Dao xem ra có vẻ đang vội, một mực giữ vẻ mặt hờ hững, chỉ tượng trưng gật đầu, sau đó liền dẫn đám người vội vàng lên đường.
Đám người trong “Thiên Đường Khẩu” một buổi sáng sớm liền nhao nhao rời khỏi căn cứ địa, hướng về các phương hướng khác nhau mà đi.
Mà Sở Thiên Thu đứng ở trên sân thượng, hướng phía dưới quét mắt đám người.
Hắn mặt không biểu tình, không biết đang suy tư điều gì.
Hứa Lưu Niên từng bước một đi lên sân thượng, đứng ở cách đó không xa nhìn về phía bóng lưng Sở Thiên Thu.
“Sao vậy?” Sở Thiên Thu không quay đầu lại mà nhẹ giọng hỏi, “Tìm được phương pháp phá hủy nơi này chưa?”
“Ta tìm không thấy con đường kia…” Hứa Lưu Niên thấp giọng đáp, “Hiện tại ta đã không còn cách nào khác.”
“Có đúng không…” Sở Thiên Thu gật gật đầu, “Vậy ngươi tìm ta có ý gì?”
“Ta đã bỏ cuộc.” Hứa Lưu Niên nói, “Ở chỗ này ta và bất luận kẻ nào đều không có giao tình gì, suy nghĩ kỹ một chút chỉ có ngươi cùng Vân Dao nói với ta nhiều hơn vài câu, cho nên mới đến tạm biệt ngươi.”
“Tạm biệt…?”
“Sở Thiên Thu, ngươi biết…” Hứa Lưu Niên yên lặng cúi đầu, “Mỗi lần ta đều có thể xuất hiện ở trong phòng các ngươi, là bởi vì “Thanh Long” hứa hẹn cho ta thân phận “Người tham dự”.”
Sở Thiên Thu nghe xong gật gật đầu: “Đúng vậy, vậy thì sao?”
“Ta không muốn lại tranh thủ cơ hội này…” Hứa Lưu Niên nói, “Có lẽ ở lần luân hồi tiếp theo ta sẽ hoàn toàn biến mất… lại cũng sẽ không xuất hiện.”
“Thật có ý tứ.” Sở Thiên Thu mặt không đổi sắc thở dài, “Ta cho rằng ngươi cùng “Thanh Long” là ngang hàng, kết quả lại là ngươi bị hắn quản chế sao?”
“Ngươi ngay cả những điều này cũng nghĩ tới…?” Hứa Lưu Niên nhíu mày.
“Ừ, hai đầu Long kia muốn giết sạch người ở đây để thành “Thành Thần”, mà ngươi cũng phải giết sạch người ở đây. Ký ức của ta càng ngày càng nhiều, đoán chừng Tề Hạ cũng vậy.” Sở Thiên Thu nói, “Nếu ngươi biến mất ở nơi này, “Thanh Long” có bàn giao được không?”
Hứa Lưu Niên nghe xong chậm rãi ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Hắn cần “Bàn giao” với ai…? Hai người bọn họ ngay cả mệnh lệnh của chủ nhân mình còn vi phạm, còn cần cố ý nói dối để cho chủ nhân một lời giải thích sao?”
“Đúng vậy…” Sở Thiên Thu gật đầu, “Nơi này đã không có bất luận kẻ nào đến cứu vớt chúng ta… Hai người bọn họ giết chết “Người tham dự” là vì “Diệt khẩu”, cho nên tuyệt đối sẽ không thả bất luận ai rời đi, muốn phá vỡ lần luân hồi này, chúng ta chỉ có thể dựa vào bản thân.”
Hứa Lưu Niên trầm ngâm một lát, mở miệng nói: “Không phải dựa vào chính chúng ta, mà là dựa vào các ngươi. Bất luận là ngươi hay Tề Hạ… ai cũng được, hãy hủy diệt nơi này đi.”
“Vậy còn ngươi?”
“Ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình.” Hứa Lưu Niên nói, “Nếu hai người bọn họ giết chết tất cả “Người tham dự” là vì diệt khẩu, thì ta cũng vậy, cấp trên của ta từng bảo bọn họ hủy đi nơi này, nhưng bọn hắn vi phạm mệnh lệnh của cấp trên ta, đem nơi này chiếm làm của riêng, đồng thời muốn tự mình trở thành “Thần”, đây vốn dĩ là không đúng.”
Sở Thiên Thu khẽ cười một tiếng: “Cho nên hai người bọn họ cũng không có đường lui, nếu khi đi ra khỏi nơi này mà bọn họ không trở thành “Thần”, thì chờ đợi bọn họ chính là tội mưu phản.”
“Chính là đạo lý này.” Hứa Lưu Niên nói, “Cho nên ta phải nghĩ hết tất cả biện pháp để hủy đi nơi này.”
“Đừng ngốc.” Sở Thiên Thu quay đầu nói, “Hứa Lưu Niên… Ngươi thật sự biết mình đang làm gì không?”
Hứa Lưu Niên nghe xong trầm tư một hồi, nói: “Ta biết, ta chỉ là muốn thi hành mệnh lệnh mà thôi, những chuyện khác ta không quan tâm.”
“Mệnh lệnh…? Thế nhưng…” Sở Thiên Thu xoay người lại, ở trên sân thượng trống trải này đối mặt Hứa Lưu Niên, “Sao ngươi lại không thông tầng đạo lý này? “Cấp trên” của ngươi, cũng chính là hai kẻ gọi là “Chủ nhân” kia, người kia bắt mấy vạn Vong Hồn nhốt ở chỗ này, lợi dụng xong rồi lại hạ lệnh giết sạch tất cả mọi người… Hắn có phải là người tốt đẹp gì không?”
“Không cho phép ngươi nói như vậy…” Sắc mặt Hứa Lưu Niên cũng âm trầm xuống, “Bắt mấy vạn Vong Hồn vốn đều là tội nhân, hắn chỉ là cho những người này một cơ hội “Thành Thần”.”
“Tội nhân…?” Sở Thiên Thu cười giận một tiếng, đi về phía trước hai bước, “Hứa Lưu Niên… Ta có tội tình gì?”
“Ta không biết…” Hứa Lưu Niên lắc đầu, “Ta không rõ tội nghiệt của mỗi người ở nơi này, nhưng khi ta điều khiển “Đoàn tàu” lái hướng nơi này, ta đã biết mỗi cá nhân trên người đều mang tội phải xuống địa ngục.”
“Chẳng lẽ điều này không hoang đường sao?” Sở Thiên Thu trừng mắt cười nói, “Nếu ngươi không nói sai, vậy cấp trên của ngươi để cho một đám ác nhân vốn muốn xuống địa ngục ở cái địa phương quỷ quái này ý đồ “Đắc đạo thành Thần”, rốt cuộc là ta điên, hay là hắn điên?!”
“Hắn là “Thần” thật sự bao trùm lên hai người kia…” Hứa Lưu Niên đáp, “Những việc hắn làm căn bản không phải phàm nhân chúng ta có thể hiểu thấu đáo…”
“Cẩu thí “Thần”, cẩu thí cơ cấu quản lý quỷ hồn.” Sở Thiên Thu cười lạnh một tiếng, “Ngươi nghĩ rằng tình cảnh hiện tại của chúng ta đến tột cùng là ai tạo thành? Thật sự là hai đầu Long kia sao?! Nếu không phải có người tỉ mỉ thành lập cái địa phương có thể dung nạp mấy vạn quỷ hồn này… Sao chúng ta lại bị khốn trụ?!”
“Nhưng ngươi xác thực không thể trách hắn…” Hứa Lưu Niên nói, “Ta chính tai nghe được hắn nói “Nơi này không dùng được, hãy đánh tan những người này đi”… Về lý mà nói, nhân sinh của các ngươi nên kết thúc từ bảy mươi năm trước rồi…”
“Ha ha ha ha!” Sở Thiên Thu cười to mấy tiếng, “Điều này càng hoang đường, Hứa Lưu Niên à Hứa Lưu Niên, từ góc độ của ta, hai đầu Long kia là người tốt trên trời, thế mà cho thêm chúng ta bảy mươi năm tuổi thọ. “Cấp trên” của ngươi mới là Ma Quỷ từ đầu đến cuối.”
“Cái gì…?” Hứa Lưu Niên nghe quan điểm của Sở Thiên Thu, con mắt dần dần trừng lớn, phảng phất cảm giác thế giới của mình sụp đổ.
“Hay là nói…” Sắc mặt Sở Thiên Thu lạnh lẽo, lại hỏi, “Trên đời này phàm là người được xưng là “Thần”, đều điên như vậy sao?”