Chương 757: Hai cái thuẫn | Thập Nhật Chung Yên

Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 29/03/2025

“Ngươi…”

Trần Tuấn Nam nuốt nước miếng, tựa hồ không nghĩ tới Tề Hạ trả lời quyết đoán như vậy, rồi lại mở miệng hỏi: “Vậy mục tiêu của ngươi là gì?”

“Ta không biết.” Tề Hạ đáp, “Ta không nhớ ra được.”

“Thiếu mẹ nó nói dối với tiểu gia!!” Trần Tuấn Nam hét lớn một tiếng, “Họ Tề kia, ngươi bây giờ nói chuyện đều không cần bản nháp sao?”

“Có ý gì?”

“Tự ngươi nói chúng ta “Không dùng” .” Trần Tuấn Nam đè ép âm thanh nói ra, “Nhưng ngươi căn bản không biết đem chúng ta tập hợp một chỗ có tác dụng gì, vậy vì sao nói chúng ta “Không dùng” ?”

“Chuyện này căn bản không cần biết “Mục tiêu”, ta liền có thể biết các ngươi đã “Không dùng” .” Tề Hạ trả lời.

“Cái gì…?”

“Một cái “Thế tội”, một cái “Phá vạn pháp” .” Tề Hạ mắt thủy chung nhìn chằm chằm vào đống lửa, không mang theo một tia tình cảm nói, “Nếu như trong phòng tất cả mọi người là ta cố ý tập hợp một chỗ vì một mục đích nào đó, vậy nguyên nhân hai ngươi tụ ở nơi này lại càng rõ ràng.”

Trần Tuấn Nam tựa hồ đã hiểu ra điều gì, nhưng vẫn cảm thấy không thể tin, mở miệng hỏi: “Nguyên nhân gì?”

“Hai người cảm xúc hóa, trọng tình cảm, đều ghét ác như cừu bị ta đặt ở bên cạnh, rất tự nhiên sẽ phát hiện ta là một người đáng tin, đồng thời cũng rất dễ dàng cùng ta tạo thành đội ngũ.” Tề Hạ nói, “Trần Tuấn Nam, Kiều Gia Kính, mặc kệ tin hay chưa, hai ngươi đều là ta tìm đến để làm “Thuẫn” , thay ta cản súng.”

Trần Tuấn Nam cùng Kiều Gia Kính lúc này đều mở to hai mắt nhìn.

Loại cảm giác này còn khổ sở hơn cả bị người ta trực tiếp nhục mạ.

“Trần Tuấn Nam, có lẽ ta từng thấy ngươi giúp người khác “Thế tội”, cũng có lẽ thấy qua tính cách xúc động của ngươi, biết ngươi dễ khống chế hơn người khác, cho nên ngươi mới có cơ hội cùng ta xuất hiện ở đây. Chỉ cần giữ được mối quan hệ với ngươi, ngươi sẽ cam tâm tình nguyện vì ta mà chết. Ngươi đối với “Tiếng vọng” khống chế rất tùy ý, có lẽ ngươi vốn không muốn làm vậy, nhưng lại không khống chế được tiềm thức muốn giúp người khác “Thế tội”.”

Trần Tuấn Nam nghe câu này, trừng to mắt, con ngươi hơi co rụt lại, lông mày cũng nhíu chặt.

Tề Hạ nói xong lại quay đầu nhìn về phía Kiều Gia Kính: “Mà ngươi cũng vậy, Kiều Gia Kính. Ta có thể đã phát hiện ra ngươi muốn tìm một người thông minh để hợp tác, mà bản thân ngươi lại dễ dàng phát động thời cơ “Phá vạn pháp”, cho nên quyết đoán kéo ngươi vào phòng. Chỉ cần ngươi cùng ta ở cùng một phòng, rất có thể đưa ra đề nghị “Hợp tác”, mà sau khi ta đồng ý, ngươi sẽ ỷ vào kỹ xảo cận chiến cùng “Phá vạn pháp” của bản thân, trở thành Vô Địch thuẫn của ta.”

Nghe Tề Hạ nói xong, Kiều Gia Kính quay đầu nhìn Trần Tuấn Nam, tâm trạng hai người đều hơi phức tạp.

Chuyện này dường như có chút kỳ quái.

“Cho nên hai người các ngươi hiểu chưa?” Tề Hạ nói, “Ngay từ đầu ta đã đặt hai người các ngươi vào trong phòng này, chính là vì để các ngươi thay ta ngăn cản đủ loại thương hại trí mạng, cho nên các ngươi không cần nói “Giúp ta” nữa, hai ngươi đối với ta đã “Không dùng”.”

Trần Tuấn Nam nghe xong lời giải thích của Tề Hạ, phẫn nộ trong lòng dần biến thành nghi ngờ, hắn há to miệng muốn nói gì, nhưng lại không nói gì, chỉ suy tư một hồi rồi chậm rãi ngồi xuống đất.

Kiều Gia Kính cũng đi theo ngồi xuống, sau đó nhìn chằm chằm vào Tề Hạ.

“Sao vậy?” Tề Hạ hỏi, “Đây là biểu lộ gì của các ngươi?”

“Không phải sao…” Trần Tuấn Nam gãi đầu, “Tiểu gia ta có chút không hiểu rồi.”

“Chỗ nào không rõ ràng?”

Trần Tuấn Nam chỉ có thể sắp xếp lại lời nói, nói: “Lão Tề, ngươi đã muốn nói vậy, thì tiểu gia phải nói chuyện cho rõ ràng với ngươi.”

“Ngươi nói đi.”

“Coi như… coi như ngươi nói là thật đi.” Trần Tuấn Nam đưa tay khoa tay múa chân, “Coi như ngươi kéo chúng ta đến phòng này, mục tiêu cuối cùng là lợi dụng hai ta để cản súng cho ngươi, cái này ta nhận. Nhưng hai anh em ta cản súng cho ngươi, không phải cũng vì giao tình sao? Hai ta không cản súng cho người khác đâu? Hơn nữa ta nhớ lại những ngày chúng ta quen biết, ngươi cũng đâu có hại qua hai anh em ta.”

“Đúng vậy.” Tề Hạ gật đầu, “Hại hai người các ngươi không có ý nghĩa gì với ta cả.”

Kiều Gia Kính nghe vậy xen vào nói: “Cái này liên quan gì đến “Ý nghĩa”? Lừa đảo, vậy theo ngươi nói, mục tiêu kết giao bằng hữu của ta với ngươi không phải cũng là “Lợi dụng” đại não của ngươi sao? Nhưng ngươi cũng phải biết đó chỉ là động cơ ban đầu của ta, không thể đại diện cho việc sau này ta không coi ngươi là huynh đệ.”

Tề Hạ nghe xong lắc đầu bất đắc dĩ: “Ngươi đang đánh tráo khái niệm, chuyện này không giống nhau.”

“Chẳng phải là một vấn đề sao?” Trần Tuấn Nam nhíu mày nói, “Rõ ràng không có chuyện gì, ngươi cứ phải nói một câu “Các ngươi không dùng” để làm ta buồn nôn, ngươi muốn gì hả? Muốn ta đánh ngươi một trận sao?”

“Không, ta nói là thật.” Tề Hạ nói, “Các ngươi không cần làm “Thuẫn” cho ta nữa, chúng ta có thể mỗi người đi một ngả.”

“Sao, từ hôm nay trở đi tiểu tử ngươi không chết nữa hả?” Trần Tuấn Nam hỏi.

“Không, nhưng việc kéo các ngươi đến phòng này là ta nợ các ngươi.” Tề Hạ nói, “Nhưng ta cũng đã giúp các ngươi giải quyết không ít chuyện, coi như huề nhau. Về sau chúng ta không cần phải có giao tình nữa, các ngươi nên đi đâu thì đi đó.”

“Lão Tề.” Trần Tuấn Nam thở dài một hơi, “Ngươi phải biết thuyết pháp này rất khó thành lập. Nếu nói mục tiêu của ta và lão Kiều là làm “Thuẫn”, vậy sáu người còn lại trong phòng kia đâu? Là “Súng” của ngươi sao? Nếu dựa theo “Tiếng vọng” của mỗi người để phân loại cho chúng ta, vậy còn lại người ngươi định nói thế nào?”

“Ta không biết.” Tề Hạ lắc đầu, “Ta chỉ mơ hồ nhớ ta đã giao dịch với Thanh Long, ta cải biến bố cục gian phòng, thậm chí ngay cả “Phỏng vấn trò chơi” ban đầu của chúng ta cũng là do ta chỉ định. Nhưng ta thật sự không nghĩ ra nguyên nhân ta làm như vậy, có lẽ một lát nữa, cũng có lẽ một giây sau ta sẽ nhớ ra.”

“Ta vẫn không tin.” Trần Tuấn Nam nói, “Trừ khi ngươi cho ta một lý do hợp lý hơn.”

“Chuyện này không còn quan hệ đến “Hợp lý” nữa.” Tề Hạ nói, “Ta có dự cảm, nếu tiếp tục dính líu đến ta, các ngươi sẽ khó có kết cục tốt.”

“Ý gì…?”

“Ta luôn là một người mù quáng tự tin.” Tề Hạ trầm giọng nói, “Ta luôn tự nhận có thể xử lý tất cả nguy hiểm gặp phải, nếu không phải tiên đoán được tình huống cực kỳ nguy hiểm, ta tuyệt đối sẽ không xếp “Thuẫn” bên cạnh mình, huống hồ không phải một cái “Thuẫn”, mà là hai cái.”

Nghe câu này, Trần Tuấn Nam và Kiều Gia Kính lại cảm thấy an tâm hơn một chút.

“Thì ra là tình tiết này, ta còn tưởng chuyện gì.” Trần Tuấn Nam bất đắc dĩ cười nói.

Kiều Gia Kính nghe xong chớp chớp mắt: “Tình tiết gì cơ?”

“Lão Kiều, thằng nhãi ranh Lão Tề này đang đóng vai anh hùng đấy.”

(Hai ngày nay tôi tham gia hoạt động bên ngoài, cập nhật hơi trễ, xin lỗi mọi người).

Quay lại truyện Thập Nhật Chung Yên

Bảng Xếp Hạng

Chương 2058: Đánh không chết quái vật

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 31, 2025

Chương 1147: Ngón tay

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 3 31, 2025

Chương 2057: Đông Hoàng mở đạo, Ma Thiên phá giới!

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 31, 2025