Chương 746: Hoảng sợ định nghĩa | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 29/03/2025
“Ta làm sao biết?” Tề Hạ hỏi ngược lại.
“Rõ ràng là chính ngươi “Tiếng Vọng” cùng những việc ngươi đã làm, lẽ nào ngươi giả bộ như không biết sao?” Sở Thiên Thu hỏi.
Tề Hạ nghe xong bất đắc dĩ lắc đầu: “Sở Thiên Thu, chớ nói ta không biết, chính tâm tư ta ngay cả “Thiên Xà” cũng đọc không hiểu.”
“A…?”
“Hắn so với ta tỉnh táo hơn nhiều.” Tề Hạ nói.
Sở Thiên Thu nghe xong hơi nhíu mày: “Cho nên khi ta viết xuống hai tấm tờ giấy này, cũng bị ngươi suy nghĩ lung tung sao?”
“Cái này cần hỏi bản thân ngươi.” Tề Hạ đáp, “Ta không phải ngươi, căn bản không biết ngươi đang suy nghĩ gì. Nói không chừng ta không có gì giấu diếm, chỉ là chính ngươi điên.”
“Ta… Điên?” Sở Thiên Thu gật gật đầu, “Nói phải, ta cũng không phải sau khi giết Văn Xảo Vân mới điên, ta trước khi giết nàng đã sớm điên rồi.”
Nói xong, hắn lại nhìn Tề Hạ, hỏi: “Vậy ngươi thì điên từ lúc nào?”
“Ta không điên.” Tề Hạ đáp, “Tinh thần ta cho tới bây giờ chưa tốt như bây giờ.”
“Thì ra là thế.” Sở Thiên Thu nhịn không được cười lên, “Tên điên thực sự cho tới giờ đều không cảm thấy bản thân điên, xem ra ta vẫn còn kém ngươi một chút.”
“Không thể nói như vậy.” Tề Hạ lắc đầu nói, “Ngươi so với ta có ưu thế tự nhiên, chỉ cần ngươi tại “Tiếng Vọng”, vậy ngươi liền có thể biến thành một tên điên lý trí, nhưng ta thì không. Nếu ta không đem toàn bộ phòng tuyến tâm lý của mình phá hủy, sau đó dùng thứ kinh khủng nhất trùng kiến, tuyệt đối không thể đạt tới trạng thái hiện tại.”
“Đem toàn bộ phòng tuyến tâm lý của mình phá hủy…?” Sở Thiên Thu thoáng sửng sốt, “Sau đó dùng thứ kinh khủng nhất trùng kiến…?”
“Không sai.”
“Đây là việc người bình thường có thể làm được sao?”
“Chúng ta… Coi là người bình thường sao?” Tề Hạ hỏi.
“Chúng ta…” Sở Thiên Thu nghe xong cười khổ một tiếng, “Đúng vậy… Chúng ta nói không chừng liền “Người” cũng không tính nữa rồi?”
“Phải, nơi này không có “Người” nào có thể ra ngoài.” Tề Hạ nói.
“Vậy ngươi rốt cuộc đã phá hủy “Phòng tuyến tâm lý” của bản thân như thế nào?”
“Ngươi… Có cảm thụ qua hoảng sợ chưa?” Tề Hạ lại hỏi.
“”Hoảng sợ”?” Sở Thiên Thu cảm thấy từ này hơi có ý, hắn duỗi ra ngón tay thon dài dính máu tươi, chỉ vào bầu trời đỏ sẫm nơi đây, “Tề Hạ, ngươi biết tại sao bầu trời lại có màu đỏ sẫm không?”
Tề Hạ ngẩng đầu: “Bởi vì nơi đó tung bay huyết nhục hư thối của tất cả những người đã hóa thành bột phấn mấy chục năm nay.”
Sở Thiên Thu nghe xong lại đưa tay chỉ những thi thể trải rộng trên bãi tập: “Vậy ngươi lại biết những người kia vì sao nằm ở đó không?”
“Bởi vì có người cần bọn họ chết, nên bọn họ sẽ chết.”
“Đúng là như thế.” Sở Thiên Thu nói, “Nơi này đã không có “Thưởng thức”, cũng không có “Pháp luật”, mỗi người đều có thể vì yêu thích mà giết người. Chúng ta sống ở đây là vì chết, nhưng mục tiêu chết của chúng ta là vì sống. Người muốn bảo vệ ngươi có thể là vì để ngươi chết, người muốn giết ngươi có khả năng muốn cho ngươi sống…”
“Đúng là như vậy.”
“Đi lại trên mảnh đất dinh dính, ngay cả đường phố cũng là dinh dính này, ngươi hỏi ta đã từng cảm thụ “Hoảng sợ” chưa?” Sở Thiên Thu nhếch miệng cười nói, “Tề Hạ, mỗi ngày ở chỗ này, lưng ta đều lạnh toát, da đầu cũng tê rần, ta thực sự vô cùng sợ hãi.”
“A?”
“Nhưng cái đó có ích gì?” Sở Thiên Thu lắc đầu, “Có rất nhiều người ký thác hy vọng vào ta, ta chỉ có thể giả vờ như mọi thứ đều ổn, giả bộ như kiên cường hơn bất cứ ai, sau đó nói với mọi người rằng phía trước có hy vọng, cứ mãi bồi hồi trong thành phố địa ngục này. Nhưng ngươi hỏi ta đã từng cảm thụ “Hoảng sợ” chưa?”
“Có lẽ đó vẫn còn thiếu rất nhiều.” Tề Hạ nói, “Chỉ lưng lạnh băng mấy chục năm, da đầu tê dại mấy chục năm, làm sao có thể coi là “Hoảng sợ”?”
Sở Thiên Thu nghe xong khẽ hừ một tiếng, quay đầu nhìn vào mắt Tề Hạ hỏi: “Vậy ngươi nói cho ta… Cái gì mới là “Hoảng sợ”?”
Tề Hạ nói mà không có biểu cảm gì: “Hoảng sợ mà ta nói, là liên quan đến người yêu.”
“A.” Sở Thiên Thu nghe xong nhịn không được cười lên, “Người yêu? Người yêu bị bắt đi? Hay người yêu bị giết? Cái này đối với ngươi mà nói là một sự kiện vô cùng hoảng sợ sao? Tề Hạ, ta tự tay giết Văn Xảo Vân đó.”
Tề Hạ hít sâu một hơi, nói: “Nếu Văn Xảo Vân bị phục chế thành vô số bản sao không bị kiểm soát, một trong số đó có đôi mắt bị “Cự Hóa”, sau đó treo trên trời làm mặt trời, những bản sao khác bị xé thành huyết nhục và xương cốt, đúc thành một tòa thành, thịt của nàng trải thành mặt đất, xương nàng đúc thành vách tường, máu của nàng rót thành dòng sông nơi này, thậm chí cá cũng không thể thở trong dòng sông này. Còn ngươi mỗi ngày đều giẫm đạp lên nó mà đi lại sinh hoạt, mỗi bước đi đều giẫm lên huyết nhục vỡ vụn của nàng, khiến nàng vô cùng thống khổ, mỗi ngày ngươi đều ngửi thấy mùi rỉ sắt. Thành phố này cả ngày đều rung động theo nhịp mạch, tựa như một vật sống khổng lồ, nhưng ngươi không biết làm sao cứu nàng, nàng cũng không biết làm sao cứu ngươi. Mà Văn Xảo Vân duy nhất còn có thể hành động, vì để ngươi không phát điên… Giả vờ như không có gì xảy ra, mỗi ngày đều lấy giòi bọ và huyết nhục trên người mình làm thức ăn cho ngươi ăn… Như vậy thì sao?”
Sở Thiên Thu nghe xong lời Tề Hạ nói, lâm vào sự im lặng rất lâu.
Nếu thứ mình nói là “Hoảng sợ”, thì cảnh Tề Hạ miêu tả đã không thể dùng “Hoảng sợ” để hình dung.
Trong từ điển căn bản không tìm thấy từ ngữ chính xác để hình dung cảm giác này.
Nếu mình đứng trong thành đúc từ huyết nhục của Văn Xảo Vân, thì bản thân sẽ cảm thấy gì?
Hoảng sợ? Kinh dị?
Không, loại cảm giác đó căn bản không hình dung được.
“Tề Hạ, ngươi còn nói bản thân không điên sao?” Sở Thiên Thu hỏi.
“Có lẽ ta đã vượt qua giai đoạn “Điên”.” Tề Hạ mặt không đổi sắc đáp, “Ta cảm thấy mình đã bước vào một cảnh giới chưa từng đặt chân đến, xử lý suy nghĩ ở cảnh giới này, “Điên” là không đủ.”
“Chẳng lẽ đây chính là điều ngươi nói… Phá hủy tất cả phòng tuyến tâm lý của bản thân, dùng “Thứ kinh khủng nhất” xây lại, và những thứ đó chính là huyết nhục của Dư Niệm An?”
Tề Hạ nghe xong gật đầu: “Đúng vậy.”
“Nhưng ngay cả “Người Tiếng Vọng” cũng không làm được điều này.” Sở Thiên Thu chậm rãi nhíu mày, “Rốt cuộc ngươi đã làm như thế nào?”
“Chuyện này nói ra rất dài, chỉ dựa vào một mình ta chắc chắn không làm được thứ giống như “Thần tích” này. Ta không chỉ cần một “Thần Minh” có thể phá hủy cả tòa thành, mà còn cần một “Nhập Mộng” có thể đúc lại thành phố.”
“Ngươi nói hai người kia…” Sở Thiên Thu hơi sững sờ, “Không, rõ ràng đây là một người! “Hắn” một người có thể làm được tất cả… Ngươi không chỉ gây khó dễ cho “Thanh Long”, thậm chí còn tính kế cả “Thiên Long”?”
Tề Hạ chậm rãi nhắm mắt lại: “Sở Thiên Thu, “Chiến trường” của chúng ta có mấy chỗ, những “Chiến trường” khác ta không khống chế được, chỉ có một chỗ nằm trong sự khống chế của ta.”
“Chiến trường nằm trong sự khống chế của ngươi…?”
“Việc này không liên quan gì đến ngươi, là chuyện của riêng ta.” Tề Hạ nói.