Chương 725: Toàn thành phi thăng | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 29/03/2025
Ta được giải phóng.
Tư Duy tỷ tỷ cũng kiểm lại số thành viên gia tộc còn lại, chỉ còn 1,500 người.
Thời gian dài nội chiến khiến chúng ta tổn thất gần ba phần tư người nhà, mà những người còn lại không thể nghi ngờ là đám người điên cuồng nhất.
Đây hoặc giả chính là điều tỷ tỷ nói tới… Nàng nghĩ ra biện pháp kia.
Có lẽ nàng nuốt lời, nàng không cho ta tự do tự tại cưỡi xe đạp, không cho ta thỏa thích la to, nàng không cho ta làm tất cả những điều một đứa trẻ tám tuổi muốn làm, chỉ là vẫn giữ ta ở bên cạnh, xem như “Vật biểu tượng” trong tòa thành này, một Anh Hùng phế vật đến khó tả.
Công việc mỗi ngày của ta không khác gì trước kia, chỉ là thẩm phán tất cả thần dân, nhưng Tư Duy tỷ tỷ cấm bất luận kẻ nào nói chuyện với ta.
Mỗi đêm ta đều một mình ngốc trong phòng, dù bây giờ gian phòng dễ chịu hơn trước kia, nhưng tâm ta lại khó chịu hơn.
Tất cả mọi người không để ý tới ta, mỗi ngày tựa hồ đều bận rộn, ta không biết họ đang bận gì, chỉ biết họ đang có kế hoạch, có tổ chức đưa ra thứ gì. Mỗi ngày ta có thể thấy mọi người ra ra vào vào, nhưng lại không biết rốt cuộc đang bận gì.
Tư Duy tỷ tỷ bắt đầu trên diện rộng sử dụng “Chữa trị” của bản thân để củng cố địa vị thống trị, nàng tuyên bố có thể trị liệu tất cả đau khổ của mọi người, dù là bên trong hay bên ngoài. Nàng công bố mình là “Thần Nữ” chân chính, đồng thời nhất định sẽ biểu hiện “Thần tích” cho mọi người thấy khi có cơ hội thích hợp. Đám người nhao nhao tin phục, thế là nàng thành hy vọng duy nhất của mọi người.
Một tuần sau, Tư Duy tỷ tỷ đến phòng ta vào ban đêm. Từ khi nàng trở thành kẻ thống trị, ta đã gần một tháng không nói chuyện với nàng.
“Ưng Hùng.” Nàng cười khổ một tiếng, bước vào cửa.
“Tỷ tỷ…” Ta khàn giọng gọi.
“Ưng Hùng à, lâu rồi không nói chuyện với ngươi, ngươi thế nào?” Nàng hỏi, “Họ có đưa đủ ba bữa cơm cho ngươi đúng giờ không?”
Nghe nàng hỏi, ta chỉ cúi đầu buồn bực, không nói một lời.
“Không muốn nói chuyện với ta sao?” Nàng bước vào phòng, cầm một chiếc ghế ngồi xuống, trên người có mùi rất lạ.
Ta chợt nhớ lại lúc Vạn Tài còn ở đây, hắn cũng hay vào phòng chúng ta như vậy, khăng khăng muốn tâm sự với chúng ta.
“Tỷ tỷ, đây chính là “Biện pháp” mà tỷ nói sao?” Ta hỏi.
“Không, dĩ nhiên không phải.” Nàng lắc đầu, “Ta đã nói với ngươi rồi, Ưng Hùng, ta phải đợi một cơ hội.”
“Cơ hội đó… vẫn chưa tới sao?” Ta chán nản hỏi.
“Sắp rồi, còn thiếu một chút.” Nàng trả lời, “Rất nhanh chúng ta sẽ được giải phóng.”
“Thật sao…” Ta chậm rãi ngước mắt nhìn nàng, “Tỷ tỷ… mùi trên người tỷ bây giờ giống Vạn Tài quá, ta rốt cuộc biết mùi này là gì rồi.”
“À? Thật sao?” Nàng nở nụ cười, “Là gì vậy?”
“Là “Nói dối”.” Ta nói, “Tỷ tỷ, mùi trên người tỷ nói cho ta biết tỷ đang nói dối… Tỷ căn bản không có biện pháp, cũng căn bản không nghĩ thả ta.”
“À…” Nàng yên lặng gật đầu, “Bây giờ ngươi đã nghe ra ta đang nói dối sao?”
“Phải…”
“Ra là ngươi đã trưởng thành rồi, Ưng Hùng.” Nàng nói, “Từ khi nào, ngươi đã không còn gọi hắn là “Vạn bá bá” nữa, mà là “Vạn Tài” vậy?”
Ta không biết câu trả lời cho câu hỏi này, ta chỉ biết Cố Vũ ca ca vẫn là ca ca của ta, Tư Duy tỷ tỷ vẫn là tỷ tỷ ta, còn những người khác thì không phải người sao.
“Ưng Hùng, ta đã nói ta yêu mỗi người trên đời này, nếu có thể, ta thậm chí muốn chủ động hi sinh bản thân để chữa lành căn bệnh của tòa thành này.” Nàng nói, “Chỉ tiếc là hiện tại ngay cả cơ hội như vậy cũng không có, cho nên ta chuẩn bị làm chút chuyện trong khả năng của mình.”
Nàng hời hợt nói với ta về bản thân, còn tâm trí ta thì rất loạn. “Trong khả năng” mà nàng nói, chính là biến thành “Thần Nữ” để thống trị nơi này sao?
“Đúng rồi, ngươi biết không? Trước đây một thời gian dài trong đám bạn, ngoại hiệu của ta là “Lý Quan Âm”.” Nàng khẽ cười, “Ta là một người phiền phức như vậy đấy, chỉ cần ta thấy chuyện gì, mặc kệ có liên quan đến ta hay không, ta đều muốn giúp, có phải rất thú vị không?”
Nàng lại cười, còn ta thì im lặng.
Sau đó nàng kể cho ta nghe một vài chuyện hồi nhỏ, chuyện đi học, chuyện yêu đương, nhưng mùi trên người nàng vẫn luôn rất nặng nề, nàng liên tục nói dối.
Rốt cuộc là vì sao?
“…Về sau ta chia tay với cậu con trai đó, hắc hắc.” Nàng hít mũi một cái, “Như vậy cũng tốt, rời xa một kẻ cặn bã, ta cũng không cần phải Thánh mẫu như vậy nữa, đúng không?”
Nói dối.
“Ưng Hùng, nếu có một ngày ngươi thật sự tự do, hãy bay cao chạy xa đi.” Nàng chuyển giọng, “Trong thiên địa này không ai có thể trói buộc ngươi, hãy đi cưỡi xe đạp hóng gió, hãy la to trên đường, hãy thỏa thích chơi đùa chạy nhảy, hãy làm bất cứ điều gì ngươi muốn, hãy cảm thụ tự do nơi này.”
“Tự do…” Ta mặt không đổi sắc thì thầm hai chữ này, cảm giác đặc biệt châm chọc.
Cái địa phương quỷ quái này ngay cả chết cũng không trốn thoát được… ta làm sao có thể tự do?
“Đúng rồi.” Tư Duy tỷ tỷ nói thêm, “”Hoàng tử hạnh phúc” còn có một cái kết thúc nữa, ta quên kể cho ngươi nghe, ngươi muốn nghe không?”
Ta im lặng lắc đầu: “Không muốn.”
“Ừ, ta đoán cũng vậy. Tối nay ngủ ngon nhé…” Tỷ tỷ đứng lên, mỉm cười nói với ta, “Phải nhớ mỗi ngày sau này đều là một ngày mới.”
Nhìn khuôn mặt ấm áp của nàng khi bước ra khỏi phòng, cuối cùng ta cảm thấy mình như đã mất đi thứ gì đó.
Có lẽ nhìn chung “Hoàng tử hạnh phúc” toàn thân, những gì hắn có thể mất đều đã mất rồi.
Bao gồm cả chim én.
Ngày thứ hai, mặt trời chói chang như họng súng bay lên cao, ta bị tiếng bước chân lớn trong công trình kiến trúc đánh thức. Ta mở mắt ra, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã ghé vào cửa sổ nhìn thấy rất nhiều người đi ra từ văn phòng.
Họ xếp thành một hàng quân chỉnh tề, đi đầu là tỷ tỷ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy…?
Ta thấy họ không dừng lại ở “Hình quan”, mà đi về nơi xa hơn, hướng đó tám phần là hướng của “Thần Long”.
Đây là muốn đi thăm “Thần Long” sao? Nhưng ngày thường đi thăm Thần Long là tự do đi, lần này sao lại xếp thành hàng quân?
Trong lòng ta cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng không thể nói rõ vấn đề là gì.
“Anh Hùng tỉnh rồi à?” Một người đại thẩm đi tới phòng, trên tay cầm một chiếc bánh bao “Thanh Hương”, “Mau tới ăn cơm đi.”
“Họ muốn đi đâu?” Ta hỏi.
“À, nói ra cũng phải chúc mừng họ.” Đại thẩm cười cười, “”Thần Nữ” tìm được phương pháp đào thoát khỏi nơi này, nên dẫn họ cùng nhau đến sân bãi phi thăng, họ là nhóm đầu tiên, chúng ta còn một phần nhỏ người ở lại, tương lai sẽ là nhóm thứ hai.”
“Bay… thăng?” Ta chậm rãi mở to mắt, “Họ làm sao phi thăng…?”
“Cụ thể thế nào ta cũng không biết rõ lắm.” Đại thẩm nói, “Nhưng “Thần Nữ” đã nói, đáp án thật sự không phải là thăm “Thần Long”, mà là tiến vào cung điện “Thần Long”.”