Chương 719: Sụp đổ bắt đầu | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 29/03/2025
Có thể khi đó ta biết gì chứ?
Sau khi nhìn thấy Cố Vũ ca ca cùng Tư Duy tỷ tỷ, ta đem kế hoạch “Hình quan” tỷ tỷ nghĩ ra nói cho bọn họ.
Chỉ cần có thể giết chết tất cả “Người tham dự” hai vòng, vậy chúng ta còn có tia hy vọng giải phóng cuối cùng.
Khả năng đây là cơ hội cuối cùng để ta giải thoát bản thân trước khi trở thành “Khoái hoạt Vương tử”.
Nhưng bọn hắn nói với ta điều đó không thực tế.
Hiện tại toàn gia tộc có mấy ngàn người, mà chúng ta chỉ có ba người.
Trong mấy ngàn người đó thậm chí còn có rất nhiều “Thanh Hương Giả” thích hợp chiến đấu và tự vệ, coi như ba người chúng ta đều cầm súng máy cũng chưa chắc giết chết được tất cả mọi người.
Huống chi còn phải liên tục hai luân hồi đánh giết toàn viên, huống chi chúng ta không có súng máy.
Bọn họ nói loại phương thức tẩy bài duy nhất một lần giết chết tất cả mọi người này, chỉ sợ ngay cả Địa cấp “Cầm tinh” cũng không làm được.
Dựa theo phân loại của Cố Vũ ca ca, ba người chúng ta đều là “Thanh Hương” phụ trợ hình, đừng nói giết người, nếu đánh thật thậm chí ngay cả đào mệnh cũng là vấn đề. Những người kia cũng là người sống, mặc dù bây giờ nhìn không có chủ kiến gì, nhưng khi liên quan đến tính mệnh tuyệt đối không thể mặc người chém giết.
Thế là, con đường cuối cùng “Hình quan” tỷ tỷ vạch ra cũng không thể đi.
Ta thực sự thành “Khoái hoạt Vương tử”.
Tư Duy tỷ tỷ nói với ta, tỷ ấy nguyện ý trở thành Yến tử, còn Cố Vũ ca ca chính là thanh bảo kiếm ta nâng trong tay.
Mặc dù Cố Vũ ca ca không thể giống như bảo kiếm thật sự giúp ta chinh chiến tứ phương, nhưng sự tồn tại của hắn chính là một sự chấn nhiếp.
Liên tiếp nhiều năm trôi qua, chúng ta đều bôn ba vì gia tộc này, cũng tận khả năng giúp đỡ từng người ta có thể thấy, mặc dù mọi người không biết làm sao để ra ngoài, nhưng ta chỉ hy vọng mọi người trong nhà sống vui vẻ.
Mọi người trong nhà vẫn quen tham gia trò chơi “Nhân cấp”, nhưng chúng ta đã không còn thu “Ngọc” của mọi người.
Tất cả “Ngọc” mọi người kiếm được đều tự bảo quản, đồng thời có thể sử dụng tủ chứa đồ thay quần áo ở văn phòng. Vì có rất nhiều phòng, “Người tham dự” cũng rất nhiều, nên Cố Vũ ca ca an bài mười người một tủ, mười người này dò xét lẫn nhau, vì nuốt riêng “Ngọc” sẽ bị gia quy xử trí, nên không ai dám mạo hiểm.
Ta thủy chung nhớ kỹ tỷ tỷ nói với ta về “Khoái hoạt Vương tử”, cũng thủy chung nhớ Hứa Gia Hoa nói với ta về “Đại ca”, hai người đó chính là phương hướng ta cố gắng.
Trong đầu ta cũng thường xuyên nhớ lại mùi chấn động mấy năm trước, cũng đã gần bốn năm rồi. Thời gian bắt đầu trở nên tẻ nhạt, vào một ngày, ta chợt phát hiện báo chí và đoản kiếm tỷ tỷ xếp cho ta đã bắt đầu ố vàng.
Bất tri bất giác, ta đã đợi ở đây tám năm, ta cảm giác lý trí của mình sắp xảy ra vấn đề.
Sau khi hiểu ra nhiều vấn đề, ta mới thực sự cảm thấy nơi này nực cười biết bao.
Đây rốt cuộc tính là “Lao ngục” gì?
Bắt một đám người tới cùng nhau rồi mặc kệ họ tự sinh tự diệt, đây chính là “Lao ngục” sao?
Coi như thực sự là “Lao ngục”, ta cũng sớm nên được thả ra, nhưng vì sao thủy chung không có ai tới thả ta?
Ta còn phải đợi bao lâu trong “Lao ngục” này?
Vì sao mỗi người đều cần vắt óc để có được “Thanh Hương”, nhưng vì sao ta vừa hạ cánh đã ngửi được mùi?
Ta chưa bao giờ cần cố gắng như những người khác, đã có được năng lực hiếm thấy này. Trong toàn bộ “Ngọc thành”, ta chưa từng gặp người khác có năng lực phân biệt “Thanh Hương”.
Có lẽ đời này ta mãi mãi là như vậy rồi, ta tiến vào một câu truyện cổ tích, ở thế giới này, ta là “Anh Hùng” được mọi người kính yêu, dẫn dắt thần dân của ta sống trong nước sôi lửa bỏng. Mười ngày sau ta có thể trở lại thế giới thực, gặp lại cha mẹ và lão sư, những người ta chưa từng cần đến.
Cuộc sống như vậy có bình thường không? Trên thế giới này còn có ai giống ta không?
Ta cảm giác mình thực sự muốn điên rồi, con đường ta chọn có đúng không?
Có một lần, để đóng vai “Khoái hoạt Vương tử” trong đầu, ta thử liên tục mười ngày không ăn gì, đem đồ ăn của ta chia cho tất cả thần dân, cuối cùng chết đói vào ngày thứ sáu.
Nhưng ta vẫn không hối hận, ta vẫn không tìm lại được lý trí sắp mất.
Dù sao ký ức của ta mãi mãi không mất đi, coi như ta chết trong phòng phỏng vấn kết quả cũng vậy.
Vào một ngày nào đó sau khoảng chín năm, trong “Gia đình” chúng ta xuất hiện một đoạn nhạc đệm nhỏ. Thoạt đầu ta không để ý, nhưng sau khi suy nghĩ lại, có lẽ đó chính là ngọn lửa dẫn đến tai họa cuối cùng.
Thế nhưng, coi như không có ngọn lửa đó, “Gia đình” chúng ta có tránh được hủy diệt không?
Một đội ngũ háo hức tham gia đủ loại trò chơi vào một buổi chiều tối vui vẻ đi tới tầng hầm văn phòng, mở tủ thay quần áo của họ.
Họ sắp phải lấp đầy năm vạn bảy ngàn sáu trăm viên “Ngọc” vào tủ trống, giống hệt những gì Vạn Bá bá gặp phải nhiều năm trước.
Chuyện này truyền đến tai ta, ta không kịp thông báo cho Cố Vũ ca ca và Tư Duy tỷ tỷ, lập tức đứng dậy kiểm tra tình hình, vốn tưởng rằng ta có thể làm mọi người yên lòng như lần trước, thật không ngờ vừa vào tầng hầm ta đã bị người ta tóm lấy cổ áo.
“Mẹ . . .” Người đàn ông kia kêu lên, “”Ngọc” của chúng ta đâu? ! Vì sao lại không thấy? !”
Nhìn thấy bộ dáng của hắn ta giật nảy mình, ta chưa từng nghĩ đến một ngày kia mình sẽ bị người ta túm cổ áo kéo từ dưới đất lên.
Vương miện của ta lúc này rơi xuống đất, lăn lóc vô lực.
Một đám người vây quanh, nhưng không ai ra tay ngăn cản.
“Ta . . . Ta làm sao biết?” Ta run rẩy nói, “Ngươi đừng kích động, ta tới để giải quyết vấn đề . . .”
“Còn cần giải quyết vấn đề sao? !” Người kia hô to, “Chẳng phải đã quá rõ ràng sao? ! Ngươi và Vạn Tài có cùng tâm tư, ngươi đều đang ngấp nghé “Ngọc” của chúng ta! !”
“Làm sao có thể? !” Ta quát lớn, muốn thoát khỏi hắn, nhưng dù sao thân thể ta vẫn là một đứa trẻ, căn bản không có sức lực lớn như vậy, “Ta luôn tận hết khả năng giúp các ngươi thu thập “Ngọc”, làm sao có thể nuốt riêng vào lúc này? ! Không chỉ ta, tất cả mọi người trong gia tộc này đều không thể . . .”
Lời còn chưa dứt, ta chợt sững sờ.
Có phải ta đã không để ý đến điều gì?
Nơi này thực sự không có ai biết giấu “Ngọc” sao?
“Sao không nói?” Người kia hung tợn kêu lên, “Chúng ta tin tưởng ngươi như vậy, ngươi thực sự coi mình là “Anh Hùng” sao? ! Ngươi chỉ là một thằng vô dụng . . .”
Lời còn chưa dứt, hắn bỗng nhiên mở to mắt nhìn, ta cũng tận mắt thấy một lỗ thủng trong suốt trước ngực hắn.
Bàn tay đang túm lấy ta chậm rãi buông ra, hắn không thể tin quay đầu lại, ta cũng thừa dịp này nghiêng đầu xem xét, Cố Vũ ca ca đang cầm một vật trong suốt đâm vào lồng ngực người đàn ông.
Hắn không biết từ đâu chạy đến, vừa kịp cứu ta.
Người đàn ông không kịp nói câu nào, chậm rãi ngã xuống đất, mấy đồng đội của hắn lúc này đều ngẩn ra.
“Các ngươi ăn gan hùm mật báo sao?” Cố Vũ ca ca hỏi, “Ai cho phép các ngươi túm cổ áo Anh Hùng chất vấn hắn?”
Xem ra Tư Duy tỷ tỷ nói không sai, hắn là thanh kiếm của ta.