Chương 701: Hắn giống như một cái lão sư | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 29/03/2025
Tư Duy tỷ tỷ chỉ một câu, khiến mùi trên người Vạn Bá bá biến hóa liên tục.
Biểu lộ của hắn cũng không khác gì mùi trên người, đầu tiên là trừng mắt nhìn Tư Duy tỷ tỷ hồi lâu, sau đó cúi đầu nhanh chóng suy tư điều gì.
“Nói phải a… Mỗi người chúng ta ở trong cái “Gia đình” này… Đều phải có năng lực một mình đảm đương một phương a.”
Hắn như nhớ ra điều gì, bước ra cửa nói với mọi người:
“Các vị, vừa rồi ta đã xác nhận với đứa trẻ này, tất cả mọi người đều không phải “Thanh Hương Giả”.”
Một câu nói qua, đám người lập tức yên tĩnh trở lại, vài giây sau, lại ồn ào vô cùng.
“Có ý gì a?!” Một ca ca trẻ tuổi mới đến hỏi.
“Ý là hôm nay không có ai thu hoạch được ban thưởng.” Vạn Bá bá đáp.
“Nhiều người như vậy mà chúng ta không đổi được đồ ăn sao?!”
“Có phải các ngươi đang gạt người không vậy?”
“Ta cảm thấy trên người ta rất thơm a! Ngươi bảo đứa bé kia ngửi lại xem!”
Âm thanh lao nhao từ bốn phía vang lên, ta biết cảm giác này, đây là cảm giác sắp cãi nhau.
Nếu đám người kia cãi nhau với Vạn Bá bá, Vạn Bá bá chắc chắn không cãi lại được, thậm chí còn có thể bị đánh.
Vạn Bá bá thở dài một hơi, đang định nói chuyện thì ta chợt sững sờ.
Mùi hương đến rồi.
Cỗ Thanh Hương vị kỳ diệu kia xuất hiện trên người hắn!
“Yên tĩnh!!!”
Một âm thanh to lớn đột nhiên nổ tung, tất cả mọi người khàn cả giọng, ta cũng giật mình bịt kín tai.
Không chỉ chúng ta bị hù dọa, mà cả chủ nhân của âm thanh này — chính Vạn Bá bá cũng giật mình.
Nhưng hắn rất nhanh ổn định mùi hương của bản thân, bắt đầu nói với mọi người:
“Các vị, các ngươi hẳn đã phát hiện âm thanh của ta có biến hóa, đây chính là năng lực của ta, gọi là “Khuếch Âm”.”
Hắn hắng giọng, trực tiếp đứng trước mặt mọi người.
“Tuy năng lực của ta xem ra vô dụng, nhưng ta biết, ta chỉ là một người dẫn đường bình thường thôi, các ngươi mới là “Tương Lai”.”
“Cho nên năng lực của ta có thể vô dụng với mảnh đại địa này, nhưng với một “Người Dẫn Đường” mà nói, mọi thứ đều vừa vặn.”
Đám người nghe thấy âm thanh lớn của Vạn Bá bá, lúc này không ai dám mở miệng hỏi, chỉ có thể im lặng nghe hắn nói.
“Ở đây có người biết ta, có người không biết ta, ta tên Vạn Tài, nhưng điều đó không quan trọng, các ngươi có thể gọi ta A cũng được, gọi ta B cũng xong, thậm chí có thể gọi ta mèo máy hay Atom, tất cả đều không quan trọng, nhưng bây giờ ta muốn hỏi các ngươi, điều quan trọng nhất là gì?”
Mọi người lặng lẽ lắng nghe, không ai mở miệng trả lời.
Ta bỗng cảm thấy Vạn Bá bá giống như một lão sư a, lão sư của chúng ta cũng hay đột ngột đặt câu hỏi khi giảng bài, lúc đó mấy bạn nhỏ thất thần sẽ giật mình.
“Trọng yếu là kiếm… Trọng yếu là chạy trốn!”
Vạn Bá bá tiếp tục lớn tiếng nói.
“Nhưng nói đi nói lại, “Chạy trốn” và “Kiếm tiền” về bản chất không khác gì nhau, nếu không có người dẫn đầu, các ngươi chỉ có thể mò mẫm ở đây, cuối cùng chết đi. Chẳng hạn, các ngươi đi trên đường nhặt được một trăm khối tiền, trước tiên sẽ không cân nhắc người đánh rơi tiền là ai, đó là ý này, cho nên tên của ta không quan trọng, các ngươi chỉ cần biết ta là một “Người Dẫn Đường”, là một “Người Vô Tư”, là một người chuẩn bị dẫn mọi người chạy trốn là được.”
Lúc này mùi trên người mọi người đều rất phức tạp, họ đang hoài nghi.
“Thế nhưng mà…” Một ca ca lên tiếng, “Ngươi có biết chuyện gì đang xảy ra ở đây không? Vì sao chúng ta lại bị tụ tập ở đây?”
“Ta không biết. Ta biết quy tắc giống như các ngươi, thứ nhất là chúng ta phải “Sống Sót” ở đây, cho nên ta chuẩn bị đồ ăn đầy đủ cho mọi người. Thứ hai là mỗi người chúng ta đều có thể thu được “Siêu Năng Lực”, cho nên ta sắp xếp một người thẩm tra.”
Vạn Bá bá chỉ tay về phía ta.
” “Siêu Năng Lực” của đứa bé này là có thể phân biệt người khác có “Siêu Năng Lực” hay không, cho nên mới để các ngươi từng bước một đi đến trước mặt nó. Nhưng thật đáng tiếc, hôm nay không ai thức tỉnh cả, nên không ai có thể nhận được phần thưởng.”
“Nhưng chúng tôi nghe nói ở đây có đồ ăn nên mới đến.” Một ca ca béo nói, “Chẳng phải ngươi đang gạt người sao? Đùa giỡn chúng ta à?!”
Ta cảm nhận rõ mùi phẫn nộ trên người người này, nhưng Vạn Bá bá nghe người này nói xong chỉ mỉm cười.
“Ngươi khỏe.” Vạn Bá bá thu hồi “Khuếch Âm”, dùng giọng nói bình thường nói, “Vị huynh đệ trẻ tuổi này, xin những người phía sau ngươi nhường sang hai bên một chút.”
“Phía sau?”
Mọi người nhìn vị trí mình đang đứng, rồi nhao nhao nhường sang hai bên, phía sau ca ca kia không có ai, để lộ ra một lối đi.
“Có ý gì?” Ca ca béo hỏi.
“Mời ngươi rời đi.” Vạn Bá bá nói.
“Rời đi…?” Ca ca béo lập tức do dự, “Ý gì? Chẳng phải ngươi bảo chúng ta đến sao?”
“Ta nhắc lại với các vị một lần, chúng ta không phải là đoàn đội hay tổ chức gì cả, mà là một “Gia Đình”, ai không tin ta, bây giờ có thể trực tiếp rời đi.” Vạn Bá bá giọng điệu nghiêm túc nói, “Ta không ép buộc ai cả, ta cần các ngươi ở lại đây là hoàn toàn tự nguyện, đồng thời hoàn toàn tin tưởng ta, người trẻ tuổi này không tin ta, bây giờ có thể đi.”
Bầu không khí thật kỳ quái, ca ca béo kia bị nói như vậy, bỗng nhiên có chút mất mặt.
“Bảo ta đi…?” Mặt hắn nghẹn đến đỏ bừng, “Vậy chẳng phải ngươi là lừa đảo sao? Ngươi gọi chúng ta đến làm gì?”
Mọi người xung quanh bắt đầu cẩn thận, mùi của họ khi thì nghiêng về phía ca ca béo, khi thì nghiêng về phía Vạn Bá bá.
“Ta lừa gạt?” Vạn Bá bá cười, “Vậy đi, người trẻ tuổi, ngươi cứ lớn tiếng nói ra xem, ta lừa gạt ngươi thứ gì? Là tiền hay “Ngọc”, là đồ ăn hay tài sản, bây giờ tất cả chúng ta đều đứng ở đây, trực tiếp nghe ngươi nói.”
Ca ca béo kia lại do dự, khi phát hiện ánh mắt của mọi người đều dồn về phía hắn, hắn cuối cùng cũng ngừng suy nghĩ.
“Ta… Ta…”
“Người trẻ tuổi à, ta không chỉ chuẩn bị đồ ăn đầy đủ cho mọi người, mà còn cho các ngươi những bài học quan trọng, để các ngươi biết trước quy tắc ở đây.” Vạn Bá bá thấm thía nói, “Ngươi còn gặp ai vô tư hơn ta sao?”
Thấy ca ca béo kia nghẹn lời, Vạn Bá bá thừa thắng xông lên: “Tất cả các ngươi hãy nói cho ta biết, ta có lừa gạt các ngươi thứ gì không?”
Vài giây sau, một đại thẩm nói: “Không có.”
“Ta nghe không rõ.” Vạn Bá bá nói.
“Không có!” Mấy người đồng thanh hô.
“Ta nghe không rõ!!” Vạn Bá bá hô lớn.
“Không có!!” Vô số người hô.
Vạn Bá bá lúc này quay đầu lại, nhìn về phía ca ca béo: “Mời ngươi rời đi.”
Ca ca béo suy tư hồi lâu, cuối cùng cũng thốt ra một câu: “Ta không đi, ta muốn xem ngươi định làm gì.”