Chương 697: Một cái Tân ca ca | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 29/03/2025
Ta cùng Tư Duy tỷ tỷ đi trên đường, bỗng nhiên hai người chạy ra đứng chắn trước mặt chúng ta, bọn chúng nói muốn “Ngọc” trên người chúng ta.
Thế nhưng mà trên người chúng ta không có, đều ở chỗ Vạn Bá bá.
Ta cho là chúng ta sắp bị đánh, lúc này bỗng nhiên xuất hiện một vị ca ca, ca ca kia ném ra mấy tấm thẻ bài, bỗng nhiên trên tay sinh ra một đám lửa, rất nhanh liền hù hai tên người xấu chạy mất.
Hắn thật là lợi hại, giống như siêu nhân.
Tư Duy tỷ tỷ kéo tay ta, đứng trước mặt người kia.
Người kia cũng hơi tò mò nhìn ta một cái, sau đó bất động thanh sắc đem cái bao bố nhỏ của mình bỏ vào trong túi áo.
“Nữ nhân và tiểu hài tử tốt nhất đừng nên hành động đơn độc, tìm một chỗ trốn đi.” Hắn nói.
Ta thấy hắn mặc toàn thân quần áo đen, tóc rất dài, ta trước kia chưa từng thấy ca ca nào tóc dài như vậy.
Hắn tùy ý gật đầu với hai người chúng ta một cái, rồi muốn rời đi.
Trên người hắn mùi vị không giống người khác lắm, ngoài “Thanh Hương” ra, không có quá nhiều “Tuyệt vọng”, mà nhiều hơn là “Nghi ngờ”.
“Tỷ tỷ…” Ta nhéo tay tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng hiểu ý ta.
“Cái kia… Có thể đợi một chút không?” Tỷ tỷ hỏi.
Ca ca ở đằng xa nghe xong dừng chân, nghiêng đầu nhìn chúng ta: “Sao vậy?”
Tỷ tỷ nghiêng đầu gọi ta một tiếng: “Anh Hùng…”
Ta gật gật đầu, nhấc mũi ngửi ngửi, hai chữ kia thanh thanh sở sở hiện ra.
“Ẩn nấp.”
“Là ‘Ẩn nấp’ Thanh Hương…” Ta nói.
Tỷ tỷ nhẹ gật đầu, sau đó đi lên phía trước, mở miệng hỏi: “Vị soái ca này… Gần đây ngươi có phát hiện bản thân… Thu được cái gì kỳ quái ‘Năng lực’ không?”
“Ta…”
Trên người vị ca ca này đầu tiên là truyền ra một cỗ mùi vị “Cảnh giác”, nhưng hắn nhìn một chút tỷ tỷ lại nhìn một chút ta, hẳn là cảm thấy hai chúng ta không phải người xấu gì, mùi vị đó cũng rất nhanh nhạt xuống.
“Hai vị là ai?” Hắn hỏi.
“Ta gọi Lý Tư Duy, em trai ta gọi Trịnh Anh Hùng, hai chúng ta đều giống như ngươi, chỉ là ‘Người tham dự’ phổ thông.”
Nghe tỷ tỷ giới thiệu ta, ta nhỏ giọng nói: “Ta gọi Ưng Hùng, bốn tiếng.”
Ca ca gật gật đầu: “Chào các ngươi, ta gọi Cố Vũ… Ngươi vừa nói kỳ quái năng lực…”
Tư Duy tỷ tỷ nghe xong gãi đầu: “Chuyện này giải thích có chút huyền học… Không biết ngươi có tin không…”
“Đều đến đây rồi mà…” Cố Vũ ca ca cười khổ lắc đầu, “Còn có gì là không thể tin? Ta vừa rồi trong ‘Trò chơi’ xác thực cảm thấy có chút dị dạng… Nhưng không biết ‘Ẩn nấp’ mà các ngươi nói là…?”
Tư Duy tỷ tỷ sắp xếp lại lời nói một chút, cùng Cố Vũ ca ca đại thể kể lại chuyện này.
Nàng nói ta tựa hồ có thể ngửi được tên siêu năng lực trên người người khác, đồng thời tận khả năng làm cho đối phương hiểu thuyết pháp này.
Cố Vũ ca ca xem ra tiếp nhận rất nhanh, hắn một mực nghiêm túc nghe Tư Duy tỷ tỷ nói, sau đó liên tục gật đầu.
“Thì ra là như vậy…” Sau khi nghe Tư Duy tỷ tỷ kể lại một phen, Cố Vũ ca ca yên lặng gật đầu, “Vừa rồi tại sân chơi ‘Người khỉ’ này, ta khiến một tấm bài từ trong tay ta lặng yên không một tiếng động biến mất…”
Hắn cúi đầu nhìn tay mình, tiếp đó ngón tay khẽ động, lăng không nặn ra một lá bài xì phé.
Hành động này khiến Tư Duy tỷ tỷ giật mình.
“A…? Đây là ‘Năng lực’ của ngươi?”
“A… Không không…” Cố Vũ ca ca lắc đầu, “Đừng hiểu lầm, ta vốn là Ma Thuật Sư, ta từng thử qua rất nhiều phương pháp để biến mất thẻ bài, nhưng chưa lần nào triệt để như hôm nay… Nó không giấu ở mu bàn tay cũng không giấu ở lòng bàn tay ta, mà là hoàn toàn biến mất.”
Tư Duy tỷ tỷ nghe xong nhẹ gật đầu: “Vậy vừa rồi hỏa cầu cũng là thủ pháp ma thuật? Năng lực của ngươi là khiến một vật ‘Biến mất’?”
“Nói là ‘Biến mất’ cũng không quá thỏa đáng…” Cố Vũ ca ca đáp, “Chuyện này thật khó lý giải… Ta có thể sờ thấy lá bài, nhưng cả ta và ‘Người khỉ’ đều không nhìn thấy nó… Cho nên từ góc độ người đứng xem, lá bài đó đã không tồn tại.”
“Quả thật hơi khó lý giải…” Tư Duy tỷ tỷ đưa tay gãi đầu, “Nói cách khác ngươi khiến lá bài ‘Ẩn thân’?”
“Đúng vậy… Chính là ý đó.”
Cố Vũ ca ca lần nữa nhúc nhích ngón tay, thẻ bài trong tay hắn lại biến mất.
Ta không biết tấm thẻ bài kia là bị hắn biến đi hay là “Ẩn thân”.
“Thật là một nơi ly kỳ…” Cố Vũ ca ca chậm rãi ngẩng đầu lên, “Ta cứ tưởng mình đặc thù… Không ngờ nơi này còn có người khác nhận được loại ‘Thanh Hương’ này sao?”
“Cái này ta không biết.” Tư Duy tỷ tỷ mỉm cười nhìn ta, “Chỉ có Anh Hùng đệ đệ có thể phân biệt người khác có mang theo loại ‘Mùi thơm’ này hay không, có lẽ người khác không đặc thù, mà em ấy mới đặc thù.”
Cố Vũ ca ca nghe xong trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì: “Đúng rồi, hai người các ngươi có đội ngũ chưa?”
“A…?” Tư Duy tỷ tỷ sững sờ, “Ý ngươi là…”
“Theo như lời đám trọng tài, bây giờ còn hai ngày… Người trong phòng ta từ khi ra ngoài đã quyết định chia ra hành động, hiện tại ta đã mất liên lạc với bọn họ, biết vậy nên tập hợp tất cả mọi người lại.” Cố Vũ ca ca thở dài, “Vậy các ngươi có đội ngũ chưa? Muốn đi cùng không?”
Tư Duy tỷ tỷ nghe xong nhìn Cố Vũ ca ca, lại nhìn ta, như đang chờ ta nói gì đó.
Ta hiểu ý nàng, bèn nhấc mũi ngửi ngửi, rất sạch sẽ, mùi của Cố Vũ ca ca sạch sẽ, nhưng lại có thêm một chút thứ khác, hắn dường như trong “Sạch sẽ” lại có một tia “Âm tàn”.
Nhưng dù sao mà nói, mùi của ca ca này tốt hơn Vạn Bá bá gấp ngàn lần vạn lần, thế là ta gật đầu với Tư Duy tỷ tỷ.
Tư Duy tỷ tỷ cũng hiểu ý ta: “Chúng ta không có đội ngũ, chúng ta đi cùng nhau.”
Ta quay đầu liếc Tư Duy tỷ tỷ, nhưng không phản bác nàng.
Ta vốn không thích Vạn Bá bá, nếu không phải ở cùng hắn, thì với ta đó là chuyện tốt.
Ba người chúng ta lập thành đội ngũ, vừa định rời đi thì nghe thấy âm thanh khiến ta rùng mình.
“Ồ, Tiểu Lý, có bạn mới à?”
Ba người chúng ta quay đầu lại, thấy Vạn Bá bá đang từ đằng xa đi tới, hắn dường như luôn theo dõi chúng ta.
“Vạn… Vạn ca.” Tư Duy tỷ tỷ cố gắng nở nụ cười, “Trùng hợp vậy, anh cũng ở đây à?”
“Các cháu đi nửa ngày không về, ta đây không lo lắng sao…”
Thấy Vạn Bá bá xuất hiện, ta bỗng thấy có chút sợ hãi, vừa rồi Tư Duy tỷ tỷ còn nói với Cố Vũ ca ca rằng chúng ta không có đội ngũ, nhưng nếu Vạn Bá bá xuất hiện, chẳng phải Cố Vũ ca ca sẽ biết chúng ta nói dối sao?
Ta sợ hãi liếc nhìn Cố Vũ ca ca, thấy hắn như không có gì xảy ra, cười cười, rồi tiến lên bắt tay Vạn Bá bá.
“Tư Duy, đây là Vạn ca mà em nói sao? Xem ra quả nhiên rất đáng tin.”
Tư Duy tỷ tỷ nghe xong hơi giật mình, rồi vội gật đầu: “Đúng vậy, Cố Vũ, để em giới thiệu, đây là Vạn Tài, Vạn ca.”
Vạn Bá bá mang theo mùi vị nặng nề, ngoài cười nhưng trong không cười gật đầu: “Cậu em, cậu là người rất thông minh, có muốn gia nhập đại gia đình của chúng tôi không?”