Chương 695: Cái kia bá bá trên người mùi vị | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 29/03/2025
Ngày đó, Vạn Bá bá mang theo mấy vị thẩm thẩm đi tham dự trò chơi, mãi đến chạng vạng tối mới trở về.
Thế nhưng chỉ có một mình Vạn Bá bá trở lại.
Vạn Bá bá máu me khắp người, ánh mắt đỏ bừng, ngửi đã thấy sinh khí lại sợ hãi.
Ta may mắn tỷ tỷ ngày đó thân thể không thoải mái, không cùng hắn ra ngoài, nếu không ta có lẽ đã không còn thấy tỷ tỷ.
“Mẹ… Cái gì “Địa Hổ”… Quá kéo…” Hắn toàn thân phát run trở về trụ sở bí mật của chúng ta, sau đó ngồi phịch xuống trước mặt ta và tỷ tỷ, hắn hoàn toàn không nhìn chúng ta, chỉ lẩm bẩm trong miệng.
Ta càng thêm sợ hãi, hắn trông mơ mơ màng màng, rất giống như a ba say rượu.
Tư Duy tỷ tỷ thấy vết máu trên người hắn, cũng phát ra mùi sợ hãi, rồi nhẹ giọng hỏi: “Phương tỷ các nàng đâu…?”
“Đều chết hết… Không một ai sống sót…” Vạn Bá bá ngẩng đầu, toàn thân run rẩy, “Ta vẫn cho là chỉ là giả… Nơi này thế mà lại giết người sao… Đây rốt cuộc là cái nơi quái quỷ gì…”
“”Địa Hổ”?” Tỷ tỷ sửng sốt một chút, “Trước kia không phải là “Người Hổ” sao? Còn có “Địa”?”
“Ta con mẹ nó cũng là lần đầu biết…”
Vạn Bá bá xoa xoa hai bàn tay, phảng phất hồi tưởng lại tình huống lúc ấy, lúc này ta thấy trên tay hắn toàn là máu.
Mùi của hắn vừa có “Gánh nặng”, lại có “Hoảng sợ”.
“Chúng ta bị nhốt trong một cái sân tròn… Con lão hổ đó bảo chúng ta tự giết lẫn nhau… Nhưng chúng ta sao có thể nghe theo lời nó? Tất cả chúng ta đứng im trong sân tròn, không ai động đậy…”
Hắn liên tục xoa tay.
“Sau đó thì sao?” Tỷ tỷ hỏi.
“Về sau con lão hổ đó… Ném một thanh mã tấu vào trong sân…” Vạn Bá bá cười khổ nói, “Nực cười biết bao… Người chính là như vậy, khi tất cả mọi người tay không, ai cũng không có ý định công kích đối phương… Chỉ khi nào có một thanh đao trong sân…”
Nghe lời Vạn Bá bá nói, tỷ tỷ sắc mặt ngưng trọng, mùi của nàng bắt đầu bi thương.
“Mọi người bắt đầu tranh giành cây đao kia…” Vạn Bá bá tiếp tục kể chuyện, “Tràng diện hỗn loạn vô cùng, nhưng ta biết có người cướp đao không phải thật sự muốn giết người, họ chỉ không muốn dao rơi vào tay người khác thôi… Bởi vì chỉ khi dao ở trong tay mình, ngươi mới có thể cho rằng nó an toàn, chỉ khi ở trong tay người khác, ngươi chỉ còn sợ hãi. Con lão hổ đó lợi dụng điểm này…”
“Là đạo lý này.” Tỷ tỷ nghe xong gật đầu, “Vậy… cuối cùng ngươi còn sống?”
Giọng nàng trở nên cứng nhắc, mùi cũng trở nên cực kỳ cẩn thận.
“Phải.” Vạn Bá bá mang theo mùi gánh nặng đáp.
“Cho nên…” Tỷ tỷ cũng bắt đầu xoa tay, nàng ngửi thấy rất khẩn trương, “Ngươi giết hết Phương tỷ các nàng?”
“Ta…” Mặt Vạn Bá bá hiện lên một tia khác thường, hắn cúi đầu nhìn đôi tay dính đầy máu, rồi ấp úng nói, “Sao có thể chứ… Rõ ràng là các nàng muốn giết ta, ta chỉ là tự vệ thôi mà…”
Khi Vạn Bá bá nói xong câu đó, khí tức hắn biến đổi, ta bỗng nhiên sửng sốt.
Lúc này một mùi Thanh Hương quỷ dị từ trên người hắn truyền ra, mùi Thanh Hương này thậm chí gần giống mùi trên người ta.
Nó và mùi trên người ta giống hương, chỉ có điều hương khí hơi khác nhau, giống như hai cục xà phòng không giống nhau.
Và lúc này trong đầu ta hiện lên hai chữ —— “Khuếch Âm”.
Đây là một loại Thanh Hương gọi là “Khuếch Âm”, nó mạnh hơn tất cả những mùi khác, liên tục chui vào lỗ mũi ta, ta căn bản không trốn thoát được.
“Bá bá…” Ta không nhịn được nói, “Trên người bá bá thơm quá.”
“Thơm quá…?”
Hắn và tỷ tỷ cùng nhìn về phía ta, vẻ mặt nghi ngờ.
Vạn Bá bá cúi đầu nhìn những mảng máu lớn trên người, nổi lên một mùi sinh khí.
“Tiểu tử ngươi có phải đang mỉa mai ta không…?” Hắn khàn giọng hỏi, “Trên người ta toàn mùi tanh hôi máu… Ngươi bảo là “Hương”?”
Ta hơi sợ hãi, nép sau lưng tỷ tỷ. Ta cảm giác mình nói ra một câu không hợp ý người lớn, không biết vì sao hắn tức giận.
Trước kia ta khen đại nhân, đại nhân đều rất vui vẻ.
Tỷ tỷ che ta sau lưng, ngẩng đầu nói với Vạn Bá bá: “Vạn ca, anh bình tĩnh lại đi… Anh Hùng ít nói, chúng ta nghe xem ý nó thế nào.”
“Nghe ý nó…? Thật hoang đường, ta đã cho nó quá nhiều mặt mũi.” Vạn Bá bá cười nói, “Ta cho rằng phòng chúng ta có chín người sống sót sẽ có ưu thế hơn phòng khác, ai ngờ lại có một đứa trẻ cản trở, chẳng làm được gì, chỉ thêm phiền. Giờ chết nhiều người như vậy, còn dám mỉa mai ta…”
“Ta… Ta không có thêm phiền…” Ta giấu đầu sau lưng tỷ tỷ, nhỏ giọng nói, “Ta cũng không có “Mỉa mai”… Mọi người đều ngửi thử đi… Trên người Vạn Bá bá rất thơm, hương khí đó gọi là “Khuếch Âm”
“Khuếch Âm?” Đại bá nửa tin nửa ngờ nhìn ta, rồi nâng tay mình lên ngửi, nhưng một giây sau, ta cảm giác hắn càng thêm tức giận.
“Ta con mẹ nó lại tin chuyện ma quỷ của ngươi…” Hắn chậm rãi đứng dậy, tiến về phía ta và tỷ tỷ, “Ngươi còn chê ta chưa đủ phiền sao…? Người chết… Người chết ngươi có biết không?!”
Ta quá sợ hãi, ta thực sự quá sợ hãi!
Hắn cảm giác giống như a ba!
Hắn đẩy tỷ tỷ ngã xuống, túm lấy cổ áo ta kéo sang một bên: “Ngươi tưởng ta không dám đánh ngươi hả?! Tiểu tử ngươi trêu ngươi ta chơi à?!”
Ta sắp bị đánh…
“Con mẹ nó ngươi!”
Câu tiếp theo của Vạn Bá bá đột nhiên trở nên to lớn vô cùng, ta cảm giác lỗ tai mình sắp điếc.
“Cái gì?”
Hắn có chút không tin che miệng lại, nhưng tiếng ong ong cực lớn vẫn còn vang vọng trong phòng.
Tỷ tỷ bò dậy, đẩy Vạn Bá bá ra, rồi đỡ ta dậy.
“Anh Hùng, em không sao chứ?” Nàng hỏi.
“Em không sao… Em không sao…” Toàn thân ta run rẩy.
Nói xong nàng nhìn Vạn Bá bá: “Vạn ca… Anh vừa rồi?”
“Ta cũng không biết…” Vạn Bá bá có chút ngơ ngác, hắn luôn che miệng.
Tỷ tỷ kiểm tra tình huống của ta, lập tức quay lại đối diện với Vạn Bá bá: “Vạn ca, em thấy anh không cần thiết phải như vậy… Chính các anh ra ngoài tham gia trò chơi thất bại, về lý thuyết không liên quan gì đến Anh Hùng cả, dù thế nào cũng không nên trút giận lên nó.”
Vạn Bá bá căn bản không phản ứng tỷ tỷ, chỉ liên tục sờ cổ họng, rồi thử phát ra âm thanh lớn, nhưng lúc được, lúc không.
“Khuếch Âm…?” Đại bá trừng mắt to, “Đây chính là “Khuếch Âm”…?”
Sau vài lần thử, hắn lại nhìn về phía ta, rồi trở lại bên cạnh ta, nắm chặt vai ta.
“Nhóc con… “Khuếch Âm” là có ý gì?!”