Chương 689: Ta gọi Trịnh Ứng Hùng | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 29/03/2025
Ta tên là Trịnh Ứng Hùng.
Ta là người Phúc Kiến Tuyền Châu.
Ta nói dối, ta đến “Đạo thành” này, là vì tìm kiếm cái mùi hương ta từng ngửi thấy.
Trước khi đến “Chung Yên chi địa”, ta đang run rẩy ngồi trong phòng học lớp một năm thứ hai.
Nghe tiếng bước chân của chủ nhiệm lớp dần tới gần, đầu ta luôn cúi thấp.
Ta không chỉ không có can đảm nhìn nàng, càng không có can đảm nhìn bạn cùng bàn.
Đúng như ta dự liệu, khi chủ nhiệm lớp nhìn thấy mấy tấm phiếu cơm lặng lẽ nằm trong ngăn bàn của bạn cùng bàn, cả người nàng giống như Trương Phi trong sách, lập tức nổi trận lôi đình.
Nàng vung tay tát vào mặt bạn cùng bàn, sau đó túm lấy cổ áo bẩn thỉu của hắn, bắt hắn đứng lên.
“Hứa Gia Hoa! Đầu óc ngươi bị úng nước rồi à!” Lão sư giơ tay không ngừng chỉ vào huyệt thái dương của bạn cùng bàn, “Nhỏ như vậy đã ăn trộm, lớn lên muốn đi ăn cướp à!”
Bạn cùng bàn mặt mày ngơ ngác nhìn mấy tấm phiếu cơm trong tay lão sư, lắp bắp nói: “Dựa vào… Tôi, tôi không trộm!”
“Ăn nói thô tục! Ăn nói thô tục!” Lão sư giơ tay đấm liên tiếp vào người bạn cùng bàn, “Ngươi không trộm, mấy tấm phiếu cơm này từ đâu ra? Nhà ngươi nghèo rớt mồng tơi, tốt, trộm phiếu cơm ăn cơm hả? Ba đồng tiền phiếu cơm ngươi cũng không mua nổi, đáng đời ngươi lớn lên ngồi nhà lao! Hứa gia nhà ngươi tuyệt tự!”
“Thật, thật không phải tôi!” Bạn cùng bàn cuống quýt đến sắp khóc, “Mẹ tôi chuẩn bị cơm trưa cho tôi! Tôi tự mang!”
Hắn vội vàng lôi từ trong hộc bàn ra một cái túi nhựa đầy nếp nhăn, bên trong đựng hai cái bánh nhạt nhẽo, bánh có vẻ đã nát, trong túi cũng đầy vụn bánh.
Bạn cùng bàn giơ bánh lên, nghẹn ngào nói: “Lão sư cô xem! Tôi, tôi mang bánh, tôi mang bánh thì sao phải ăn trộm?”
Nghe bạn cùng bàn bắt đầu biện bạch, lão sư lại một lần nữa cao giọng: “Ngươi làm chuyện xấu còn ít sao!”
Giọng của nàng rất lớn, tai ta muốn điếc.
“Tôi… Tôi…” Tay cầm bánh của bạn cùng bàn không ngừng run rẩy, hắn đời này chỉ sợ chưa từng chịu oan ức như vậy.
“Tốt lắm! Trường học phát cơm trưa có giăm bông, ngươi muốn ăn nên mới trộm phiếu cơm của bạn học hả?” Lão sư vung tay hất bánh của bạn cùng bàn xuống đất, chỉ vào trán hắn tàn bạo nói, “Đồ quỷ dơ bẩn! Quỷ nghèo! Đừng có mang mấy thứ này ra làm tôi ghê tởm!”
Lão sư mắng chửi bạn cùng bàn trước mặt toàn thể học sinh, bạn cùng bàn thường ngày hay cười đùa trước mặt bạn bè lúc này tủi thân vô cùng, nhưng trong thời gian ngắn hắn căn bản không nghĩ ra nên biện bạch thế nào.
Hắn có thể biện bạch thế nào đây…? Hắn căn bản không biện bạch được.
Bởi vì mấy tấm phiếu cơm kia thật ra không phải hắn trộm, là ta trộm.
Ta thừa dịp giờ nghỉ trưa không người, trộm mấy tấm phiếu cơm kia rồi lén lút bỏ vào ngăn bàn của hắn.
Nữ sinh bị mất phiếu cơm phát hiện phiếu cơm trong ngăn bàn mình biến mất, ở ngay tiết của chủ nhiệm lớp, nàng bỗng nhiên cắt ngang bài giảng, đứng lên gào khóc, sau khi làm rõ nguyên nhân, chủ nhiệm lớp liền bắt tất cả mọi người khoanh tay sau lưng, để nàng kiểm tra hộc bàn và túi sách của từng người.
Đúng như ta đoán trước, bạn cùng bàn bị phát hiện.
Lão sư mắng hắn rất khó nghe, toàn thân ta run rẩy, bởi vì ta biết, nàng mắng chửi không phải Hứa Gia Hoa, mà là ta.
Ta cũng không muốn ăn trộm, tương lai của ta không muốn ngồi nhà lao, nhưng ta hy vọng trường học đuổi bạn cùng bàn, hắn không phải người tốt.
Hắn hay đòi tiền của ta, biết dùng bút chì đâm ta, nếu ta không nghe lời còn dùng nắm đấm đánh ta.
Thế nhưng lão sư căn bản không quan tâm, nàng mỗi lần đều nói “Trong bạn bè phải sống hòa thuận, hắn sao không ức hiếp người khác?”.
Ta không có cách nào, ta không muốn mỗi ngày đều bị đánh, ta cũng không muốn đem tiền ăn trưa của mình đều cho hắn.
Nhà ta cũng không mua nổi ba đồng một tấm phiếu cơm, mỗi ngày tiền ăn cơm chỉ có một đồng năm xu, nhưng hắn mỗi ngày đều đòi ta năm xu!
Học sinh không mua phiếu cơm đã cực kỳ bị lão sư ghét, lần này ta tuyệt đối không thể bị phát hiện, nếu không ta nhất định sẽ bị lão sư đánh chết.
Nhưng mà… Ta chưa từng nghĩ đến cảm giác giá họa cho người khác lại khó chịu đến vậy.
Ta cúi đầu cố nén nước mắt, ta cho rằng bạn cùng bàn bị chửi thì ta sẽ rất vui vẻ, thế nhưng một chút cũng không có…
Ta cực kỳ sợ hãi, nhưng càng nhiều là khổ sở.
Về sau ta mới biết, trộm phiếu cơm của bạn học căn bản sẽ không bị trường học đuổi học, chủ nhiệm lớp bắt hắn xin lỗi nữ sinh bị mất phiếu cơm trước mặt toàn thể học sinh, sau đó phạt hắn hai ngày kế tiếp chỉ được đứng nghe giảng bài.
Thoạt nhìn là bạn cùng bàn nhận trừng phạt, nhưng thật ra ta mới là người thống khổ nhất.
Ta ăn trộm, lại còn hãm hại người khác, nhìn bạn cùng bàn lơ ngơ đứng ở đó, ta biết người nên bị phạt đứng là ta, người nên xin lỗi cũng là ta.
Mãi đến tan học, lòng ta vẫn nặng trĩu.
Đêm đó ta về đến nhà, ba lại say rượu, hắn cãi nhau một trận với mẹ như thường lệ, đĩa bát trong nhà đều vỡ tan tành.
Ba ngã chỏng vó lên trời nằm trên ghế sô pha ngáy to, mẹ không có ở nhà, chắc lại đi đánh bài.
Nhà ta vốn đã rất nhỏ, bây giờ đầy đất đĩa và mảnh ly vỡ, ngay cả đứng cũng không vững, ta lấy chổi quét dọn mảnh vỡ, sau đó trở về phòng mình.
Phòng ta rất nhỏ, vào cửa là một cái giường, cuối giường là một cái bàn.
Mỗi ngày ta đều ngồi trên giường viết bài tập, đèn trong phòng đã hỏng từ lâu, cha mẹ không sửa, ta cũng không với tới, nhưng cũng may ta có một ngọn đèn bàn nhỏ.
Nhưng hôm nay ba và mẹ cãi nhau có vẻ hơi to, đèn bàn của ta cũng ngã xuống bàn, ta dựng nó lên, phát hiện bóng đèn đã vỡ tan.
“A…”
Ta hơi không biết phải làm sao, không ngờ cả nhà không có một chỗ sáng sủa để ta viết bài tập, dù thành tích học tập của ta không tốt lắm, nhưng nếu không làm bài tập sẽ bị lão sư đánh vào tay, lão sư của chúng ta cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình rất tệ.
Ta lấy túi sách ra đi đến cửa, ngồi trên bậc thềm, nơi này vừa vặn có một ngọn đèn đường, ta lấy sách bài tập ra bắt đầu viết bài tập về nhà.
Cũng may… Cửa nhà có một ngọn đèn đường.
Hôm nay phải chép một lần bài “Tư Mã Quang đập vạc”, bài này rất hay, ta không cần đánh vần cũng có thể đọc rõ.
Tư Mã Quang không chỉ có nhiều bạn chơi, mà còn cứu bạn chơi của mình.
Sau khi hắn đập vỡ vạc nước, cha mẹ và thầy giáo cũng không trách mắng hắn.
Thật là một bài học hay, ta thật hâm mộ Tư Mã Quang.
Hắn có bạn bè, lại không có cha mẹ và thầy giáo hung dữ.
Ta chép được một nửa, thấy trên trang giấy xuất hiện mấy giọt nước.
Trời mưa sao?
Ta mờ mịt ngẩng đầu, buổi tối mùa hè ở đâu cũng có người cãi nhau, hàng xóm cãi nhau, chim bồ câu cãi nhau, ve cũng cãi nhau.
Đôi khi bầu trời cũng cãi nhau, bầu trời giống như ba, đánh xong lôi liền ném mấy hạt mưa, để mưa rơi vỡ trên mặt đất.
Sau đó bầu trời nặng nề ngủ thiếp đi, ngày hôm sau như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng hôm nay bầu trời không cãi nhau, trên bầu trời đen kịt không thấy ngôi sao, chỉ có một vầng trăng cô đơn như ta.
Mặt trăng hôm nay cũng đang ngồi bên ngoài làm bài tập sao?
Ta đưa tay sờ soạng, mặt ta rất lạnh, hóa ra không phải trời khóc, mà là ta khóc.
Ta gục đầu vào gối, cố nén không phát ra âm thanh, nước mắt rơi lã chã.