Chương 687: Mục tiêu xuất hiện | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 29/03/2025
Địa Khỉ nghe câu này xong, lại lần nữa nhắm hai mắt, trong miệng truyền ra âm thanh tang thương.
“Ngọc Thành…” Địa Khỉ thở dài, “Ta chẳng phải đã nói rồi sao, ta từng làm việc ở Ngọc Thành, nơi đó cũng có sòng bạc của ta.”
Địa Khỉ nói xong lại thở dài một hơi sâu sắc: “Sớm biết ta nên thiết kế trò chơi có sân bãi phức tạp hơn, nếu không mỗi lần công tác biến động, loại “Cầm Tinh” không cần sân bãi như chúng ta đều là kẻ đầu tiên bị điều cương vị, mẹ nó…”
“Đại bá, cháu hỏi không phải cái này…”
Trịnh Anh Hùng đưa tay nắm lấy cổ tay Địa Khỉ, Địa Khỉ lúc này cảm giác được tay Trịnh Anh Hùng lạnh buốt vô cùng.
Ánh mắt đứa nhỏ này vô cùng phức tạp, trong sự sợ hãi lại ẩn chứa vẻ mong đợi.
“Đại bá… Nếu như đại bá đã chủ trì “Trò Chơi” ở đó, hẳn phải biết Ngọc Thành đã bệnh… Nó…”
“Đúng vậy, ở đó mấy năm, tổng cộng chỉ có hai người tiến vào sân bãi của ta, thật là một tòa thành thị có ý tứ.” Địa Khỉ gật gật đầu, lại lần nữa móc ra một điếu thuốc từ trong ngực.
“Hai người đã là rất nhiều rồi…” Trịnh Anh Hùng đáp, “Đại bá, bác không phải là Thần Long cũng không phải Hình Quan, hai người đã là rất nhiều rồi…”
“Đúng vậy a.” Địa Khỉ gật gật đầu, “Cho nên ta mới nói Ngọc Thành thật sự rất có ý tứ, bọn họ còn ngại Chung Yên Chi Địa định ra khuôn sáo không đủ nhiều, thậm chí còn muốn tự mình chế định quy tắc mới. Sớm muộn gì cũng phải thăm viếng Thần Long, phạm sai lầm còn muốn đi gặp Hình Quan…”
Trịnh Anh Hùng rụt tay về, bắt đầu xoa lấy vạt áo, còn Địa Khỉ dùng ánh mắt liếc xéo không ngừng nhìn đứa bé này.
“Tất cả “Cầm Tinh” hiện diện ở đó đều bị điều đi sao?” Trịnh Anh Hùng lại nhỏ giọng hỏi, “Không còn cách nào cứu người Ngọc Thành nữa sao? Người ở đó còn có cơ hội thoát khỏi bằng cách “Tham Gia Trò Chơi” không…?”
Trịnh Anh Hùng liên tiếp đưa ra rất nhiều câu hỏi, mấy người bên cạnh cũng là lần đầu tiên nghe Trịnh Anh Hùng nói nhiều lời như vậy.
“Không thể nào.” Địa Khỉ châm thuốc, đáp, “Tòa thành thị kia không phải là “Bệnh”, mà là mắc “Bệnh nan y”, nguyên một tòa thành thị đều mắc phải tuyệt chứng, chỉ có thể chờ đợi nó tự tiêu vong.”
“Nhưng lần này cháu đi ra là để chữa trị Ngọc Thành, cũng là bởi vì cháu mới…”
“Không phải lỗi của riêng ai cả.” Địa Khỉ cắt ngang lời Trịnh Anh Hùng, “Nếu một tòa thành thị bệnh, vậy chỉ có thể nói tất cả những người sinh sống ở bên trong đều bệnh, tình huống này không phải dựa vào sức một người là có thể thay đổi.”
“Cháu…”
Khuôn mặt non nớt của Trịnh Anh Hùng tràn ra nỗi ưu sầu không thuộc về lứa tuổi.
Nghĩ kỹ thì hắn và những đứa trẻ bình thường vốn dĩ đã rất khác biệt, tám, chín tuổi nhưng không có một chút hồn nhiên và hoạt bát nên có của lứa tuổi này.
“Khi bọn họ đem tất cả hy vọng và trách nhiệm ký thác lên một đứa bé, thì đã định trước con đường diệt vong.” Địa Khỉ nhẹ nhàng nói, “Chuyện này không liên quan đến cháu, cháu cũng đã ra ngoài thế giới nhìn rồi, cháu có cho rằng người Ngọc Thành làm đúng không?”
“Cháu… Cháu không biết… Nhưng họ ký thác hy vọng vào cháu… Cháu không nên làm họ thất vọng…”
Trịnh Anh Hùng cúi gằm đầu, như thể đã làm sai điều gì, nhưng trong gian phòng không ai muốn trách cứ hắn.
“Không thấy buồn cười sao?” Địa Khỉ nói, “Tất cả thành thị khác đều đang tìm mọi cách để mạnh lên, nghiên cứu Thần Lực, đánh ngã Cầm Tinh, trốn khỏi nơi này, nhưng Ngọc Thành từ đầu đã tạo ra một Thành Thị Anh Hùng, họ chỉ nhìn vào Thành Thị Anh Hùng do chính mình tạo ra dẫn dắt vượt qua cửa ải khó khăn, Ngọc Thành có thể chống đỡ đến bây giờ cũng coi như mạng lớn.”
“Vậy nên đại bá… Đại bá biết cháu…” Trịnh Anh Hùng ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt.
“Thành Thị Anh Hùng đại danh đỉnh đỉnh, người từng đi qua Ngọc Thành ai mà không nhận ra cháu?” Địa Khỉ đưa tay muốn chạm vào chiếc vương miện báo chí trên đầu Trịnh Anh Hùng, nhưng Trịnh Anh Hùng vô ý thức lùi lại một bước.
“Sao?” Địa Khỉ cười lạnh một tiếng, “Cháu cũng đã chấp nhận danh xưng này rồi sao?”
“Không…” Trịnh Anh Hùng lắc đầu, “Trong lòng cháu luôn biết mình không phải là Anh Hùng gì cả, nhưng chiếc vương miện này rất quan trọng với cháu.”
Địa Khỉ ánh mắt phức tạp nhìn Trịnh Anh Hùng một cái, sau đó không nói gì thêm, lần nữa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trịnh Anh Hùng thấy Địa Khỉ không để ý đến mình, lại đưa tay vỗ vỗ hắn: “Đại bá, cháu còn một vấn đề nữa…”
“Cháu có thấy phiền không?”
Lời Địa Khỉ nói tuy hơi cứng ngắc, nhưng giọng điệu lại rất nhu hòa.
“Xin lỗi đại bá, nhưng cháu thật sự muốn biết… Thần Long và Hình Quan cũng sẽ bị điều đi sao?”
“Cháu hỏi ta nhiều vấn đề như vậy, chẳng lẽ không sợ ta nói dối cháu sao?” Địa Khỉ đáp, “Cháu cũng biết cháu là Người Tham Gia, còn ta là Cầm Tinh mà, người trong thành phố của cháu đều cổ vũ cháu nói chuyện với Cầm Tinh sao?”
“Cháu căn bản không có cơ hội nói chuyện với Cầm Tinh… Cháu thật sự có rất nhiều vấn đề muốn hỏi các bác…” Trịnh Anh Hùng suy tư một lát rồi nói thêm, “Đại bá, mùi vị trên người bác không có bẩn như vậy, nên chắc bác sẽ không gạt cháu, nói cho cháu biết đi, họ có bị điều đi không?”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trịnh Anh Hùng, Địa Khỉ không khỏi sinh lòng trắc ẩn.
Có phải tất cả những điều này đều nên để đứa trẻ trước mắt gánh chịu không?
“Thần Long và Hình Quan…” Địa Khỉ lắc đầu, “Các cháu chẳng lẽ thật sự không biết sao? Đó chỉ là Địa Long và Địa Ngưu, họ cũng giống như ta đều là Cầm Tinh, nên một ngày nào đó sẽ rời khỏi tòa thành thị kia, khi họ rời đi thì… Ngọc Thành sẽ chết thật rồi.”
Trịnh Anh Hùng thở dài, thân thể nhỏ bé dường như đứng tại chỗ cũng phải dùng hết sức lực toàn thân.
“Ngọc Thành… Phải chết sao?”
“Tỷ tỷ cũng phải biến mất sao?”
Trong lúc Trịnh Anh Hùng đang do dự, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi vị vô cùng quỷ dị.
Mùi vị kia không phải thơm cũng không phải thối, mà là một loại mùi vị quỷ dị hoàn toàn khó tả.
Loại vị đạo này đã lâu đến mấy chục năm, Trịnh Anh Hùng chỉ từng ngửi thấy một lần.
“Hắn xuất hiện…” Trịnh Anh Hùng nói.
“Hắn?” Mọi người nhao nhao nhìn về phía cậu, “Ai xuất hiện?”
Trong lúc mọi người nghi ngờ, lại phát hiện Tề Hạ có chút dị động.
Chỉ thấy Tề Hạ cúi thấp đầu chậm rãi ngước lên, theo âm thanh “rồi đát rồi đát” truyền ra, Tề Hạ nhắm mắt lại hoạt động cổ, trên người hắn không ngừng tỏa ra khí tức nguy hiểm quỷ dị, tựa như lại một lần nữa “Tiến Hóa”.
Không đợi hắn mở mắt, khóe miệng đã chậm rãi giương lên.
Mọi người đã ở cùng Tề Hạ một thời gian dài, nhưng chưa bao giờ thấy trên mặt hắn xuất hiện nụ cười đáng sợ như vậy.
Tiếp đó hắn mở hai mắt, quét một vòng những người trước mặt.
Ánh mắt hắn biến thành màu xám tro, con ngươi hiện ra hình chữ nhật nằm ngang.
Trịnh Anh Hùng hướng về phía Tề Hạ chậm rãi bước tới một bước: “Mục tiêu của ta lại xuất hiện…”