Chương 686: Ta cùng với chính ta | Thập Nhật Chung Yên

Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 28/03/2025

“Con mẹ nó, ngươi thả cái rắm gì…”

Địa Khỉ vừa định phản bác Kiều Gia Kính, chợt nhíu mày.

Cái quan điểm này mặc dù phi thường xảo trá, nhưng suy nghĩ kỹ một chút thế mà rất khó phản bác.

“Lừa đảo một mực đều biến ảo…” Kiều Gia Kính giải thích, “Từ góc độ người khác mà xem, hắn một mực đều cải biến bản thân, biến thành một người hoàn toàn khác biệt so với trước kia, bất kể là “Đầu não”, “Thê tử” hay là thân phận “Lừa đảo”. Có thể đứng ở góc độ bản thân hắn mà nhìn, hắn chỉ là mỗi một lần đều lợi hại hơn trước đó, hắn vì để kế hoạch đã định ra tiến hành thuận lợi, cho nên không thể không liên tục cải biến bản thân.”

“Không… Cái này nghe có chút quá khó…” Địa Khỉ vẫn có chút không thể tin, “Làm vậy, kế hoạch vốn xem ra an ổn sẽ xuất hiện vô số “Biến số” trên người hắn! Chỉ cần hắn đi sai một bước, mọi chuyện đều sẽ thất bại… Không… Quá gượng ép, ta vẫn là…”

“Cho nên “Biến cố” của hắn chính là để “An ổn” các ngươi.” Kiều Gia Kính chớp mắt, “Không phải là quan hệ logic này sao? Khó hiểu vậy sao?”

Nghe xong câu này, Địa Khỉ lần nữa sững sờ.

“Người trẻ tuổi…” Hắn nhìn Kiều Gia Kính chớp mắt, “Giả thiết này của ngươi, xây dựng trên cơ sở hoàn toàn tin tưởng năng lực của Tề Hạ, nhưng ta…”

“Ta chính là tin tưởng hắn.” Kiều Gia Kính đáp, “Ta sống đơn giản, không suy tư nhiều như vậy như ngươi, nên ta thấy chuyện này rất dễ hiểu. Sau khi tên lừa người định xong kế hoạch, chính hắn sẽ bắt đầu hành động, và mọi việc hắn làm đều là vì kế hoạch này mà cố gắng.”

“Có thể…” Địa Khỉ chậm rãi cúi đầu.

Hắn hy vọng Kiều Gia Kính nói toàn bộ đều là sự thật đến nhường nào?

Phải, nếu “Thanh Long” không xuất hiện vào lúc đó, hắn cũng sẽ kiên định tin tưởng Tề Hạ giống như người trẻ tuổi này.

Qua rất lâu, hắn mới thở dài một hơi thật sâu, nỗi tủi thân ẩn giấu mấy chục năm tựa hồ theo ngụm trọc khí này mà tan biến.

“Thôi…” Địa Khỉ nói, “Chuyện đến nước này, ta cũng không biết nên tin ai, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi…”

Trần Tuấn Nam nghe xong câu này liền hào hứng: “Ai! Khỉ con ca! Đừng có thuận theo tự nhiên chứ, bọn ta nghe nãy giờ rồi, huynh có muốn kể kế hoạch lớn cho mấy ca nghe không? Người ta nói một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, bọn ta có thể góp chút ý kiến cho huynh.”

“”Kế hoạch lớn”… Ha ha…” Địa Khỉ lắc đầu bất đắc dĩ, “Kế hoạch này liên quan đến rất nhiều người, ta chỉ là một phần trong đó, ta chỉ biết rõ phần của mình, Tề Hạ muốn ta sống an ổn qua ngày, đồng thời tận khả năng trở thành “Cầm tinh” hợp cách, sau đó chờ đợi một “Khe hở”.”

“Chờ một “Khe hở”?”

“Không sai.”

“Một “Khe hở” dạng gì?” Trần Tuấn Nam hỏi.

“Theo như hắn nói, là một khe hở trên lý thuyết tuyệt đối không thể xuất hiện, dù có người gan lớn đến đâu, cũng không dám tạo ra khe hở như vậy.” Địa Khỉ nói xong thở dài, “Cho nên các ngươi phát hiện ra chưa? Ta thật ra giống các ngươi.”

Đám người đưa mắt nhìn nhau, Điềm Điềm lúc này mở miệng hỏi: “Giống chỗ nào?”

“Chúng ta cũng là một vòng trong cục.” Địa Khỉ nói, “Mỗi người chúng ta đều là một quân cờ, hiện tại chỉ có thể làm tốt việc mình nên làm.”

“Ngươi nói chúng ta cũng là một vòng trong kế hoạch của Tề Hạ?” Trần Tuấn Nam suy tư rồi gật đầu, “Mặc dù ý nghĩ này không có vấn đề, nhưng mỗi người bọn ta làm việc đều là tự nguyện, Lão Tề cũng không cho bọn ta chỉ thị gì.”

“A.” Địa Khỉ khẽ cười, chậm rãi nói, “Vừa rồi chính ngươi đã nói trên chiếu bạc… Bây giờ hắn không cần các ngươi đồng ý, liền có thể đơn phương coi các ngươi là một vòng trong cục, còn nhớ không?”

Một câu nói ngắn ngủi khiến mọi người im lặng.

Phải, Tề Hạ có thể làm ra mưu lược này trên chiếu bạc trong lúc lâm thời, sao có thể không vận dụng nó trong kế hoạch rộng lớn của mình?

Ý nghĩ của Trần Tuấn Nam cũng mở ra một chút, nếu Địa Khỉ nói thật, vậy hắn hẳn là đồng đội “Tự mình lựa chọn” của Tề Hạ.

Không chỉ mình hắn, mỗi người khi mở mắt ra trong phòng phỏng vấn, hẳn cũng là do Tề Hạ lựa chọn.

Hắn cố ý tập hợp những người này lại một chỗ, hội tụ thành một gian phòng xem ra thủng trăm ngàn lỗ nhưng lại đều có tác dụng kỳ quái.

Nhưng Tề Hạ rốt cuộc đã làm thế nào? Mục tiêu của hắn là gì?

Lúc này không cần phải nói đến đám người trong cuộc, ngay cả Tề Hạ cũng không biết kế hoạch ban đầu là gì.

Hắn chỉ có thể không ngừng suy đoán rốt cuộc mình đã bày ra cục gì, sau đó thông qua suy đoán chính xác cùng liên thủ với bản thân trong quá khứ, cùng liên thủ với quân cờ đã được bố trí.

Đây là một trận mưu kế kinh khủng đến mức nào?

Dù là với đầu óc của Tề Hạ, cũng chỉ có thể áp dụng kế hoạch này sau mấy chục năm, nếu bị bức đến mức này mà vẫn không thành công, người bình thường có thể thoát khỏi nơi này sao?

Trần Tuấn Nam sắc mặt nặng nề nhìn Kiều Gia Kính và Điềm Điềm, cả hai đều đang trầm tư, phảng phất đang suy tư tin tức khó mà tiếp nhận này.

Địa Khỉ nháy mắt ra hiệu cho mọi người, nói: “Mặc kệ Tề Hạ muốn làm gì, cứ để hắn làm đi, ta sẽ kiên nhẫn chờ. Các ngươi cũng ở đây chờ hắn thức tỉnh, hoặc là vác hắn đi. Nhưng đừng làm phiền ta nữa, ta và các ngươi không có gì để nói.”

Nói xong, hắn đi thẳng về sau quầy ngồi xuống, ngả người ra sau, một chân gác lên bàn, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Kiều Gia Kính gãi đầu, hỏi: “Tuấn Nam tử, ngươi nói mộng tử có chữa khỏi cho tên lừa đảo không?”

“Cái này…” Trần Tuấn Nam nghe xong câu hỏi thì khựng lại, đáp, “Ta không chắc lắm, nói thật thì sắc mặt Lão Tề đã tốt hơn nhiều so với trước, hiện tại khôi phục một chút khí huyết, xem ra cũng không thống khổ như vậy. Nhưng tiểu tử kia vẫn chết… Nên ta không chắc hắn thuộc về hy sinh vì nhiệm vụ hay là công thành bỏ mình.”

“Chúng ta chờ xem…” Điềm Điềm nhỏ giọng nói, “Dù sao, tiểu Trình cũng đã giúp chúng ta một lần…”

“Đúng vậy, tiểu tử kia thể hiện không tệ ở thời khắc cuối cùng, lần sau…”

Trần Tuấn Nam gật đầu, vừa muốn nói gì thì thấy Trịnh Anh Hùng đi về phía Địa Khỉ.

Lúc trước không chú ý, bây giờ nghĩ lại, đứa nhỏ này dường như từ đầu đã nhìn chằm chằm Địa Khỉ, có vẻ cực kỳ hứng thú.

Chỉ thấy hắn đi đến cạnh quầy, đưa tay nhỏ dính đầy vết máu vỗ vỗ đùi Địa Khỉ.

“Đại bá, đại bá.”

Địa Khỉ lười biếng mở mắt, liếc nhìn đứa bé có khuôn mặt dính đầy vết máu khô một cách thiếu kiên nhẫn: “Làm sao?”

“Đại bá, sao bác biết chuyện “Ngọc thành”?”

Quay lại truyện Thập Nhật Chung Yên

Bảng Xếp Hạng

Chương 2010: Gặp lại, Đế Tôn

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 31, 2025

Chương 1099: Xoay tròn

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 3 31, 2025

Chương 2009: Gặp lại, Đế Tôn

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 31, 2025