Chương 685: Rất dài kế hoạch | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 28/03/2025
“Mẹ hắn…”
Địa Khỉ hoàn hồn, mắng một tiếng. Nhìn biểu lộ của hắn, tựa hồ có chút không hiểu, lại hơi phẫn nộ.
“Oanh long!”
Nghe tiếng sấm rền, Địa Khỉ lập tức quay đầu mở cửa phòng, tay chỉ lên trời, tàn bạo nói: “Ngươi ngay cả cái này cũng không cho nói sao?! Ngươi rốt cuộc chuẩn bị xem náo nhiệt lớn cỡ nào?!”
Trên bầu trời, âm thanh buồn bực cuồn cuộn, nhưng không có lần nữa vang lên tiếng sấm.
“Nếu ngươi không hy vọng ta nói cho người khác, vì sao lại nói cho ta biết?!”
Mọi người ngước nhìn bầu trời bên ngoài, trên bầu trời đỏ sẫm, ngay cả một áng mây cũng không có.
“Tên điên… Con mẹ nó, ngươi chỉ vì xem việc vui sao?!”
Địa Khỉ chỉ trời chửi ầm lên, khiến mọi người trong nhà đều cảm thấy hơi sững sờ.
“Không phải sao…” Trần Tuấn Nam quay đầu hỏi, “Lão Kiều, hắn chỉ trời mắng ai vậy?”
“Chỉ trời…” Kiều Gia Kính chớp mắt, “Đoán chừng mắng chim thôi.”
Địa Khỉ mắng một hồi lâu, trên trời đều không có bất kỳ đáp lại nào. Lúc này hắn mới nhổ xuống đất, giận đùng đùng trở lại phòng, không ngừng thở hổn hển, xem ra tâm trạng cực kỳ tệ.
“Nha, khỉ con ca, vừa gọi điện thoại đấy à?” Trần Tuấn Nam cười nói.
“Mẹ…” Địa Khỉ không ngừng lắc đầu, “Ta thật sự đoán không ra “Thanh Long”…”
“Ai?”
Mấy người nhao nhao nghi ngờ.
“Đã lộ ra “Kinh Lôi”, còn có thể là ai?” Địa Khỉ giận đùng đùng thấp giọng nói, “Thật sự không coi chúng ta ra gì… Rõ ràng có năng lực chế tài toàn bộ “Chung Yên chi địa”, lại chỉ biết dọa sợ đám “Cầm Tinh” chúng ta… Mẹ… Mẹ… Chúng ta…”
“Được rồi, được rồi, Hầu ca, ngài đừng nóng giận.” Trần Tuấn Nam nói, “Tiểu gia thấy cái “Thanh Long” kia chỉ đùa ngài thôi, bằng không một đường sét kia đánh xuống, ngài đã thành khỉ châu Phi rồi. Ngài nói có đúng không?”
Địa Khỉ im lặng, xoay người lại bàn ngồi xuống, rồi khoát tay: “Ta đã nói rồi, chuyện của ta không liên quan đến các ngươi, đi sớm đi.”
Nói xong, hắn liếc về phía Tề Hạ: “Mang hắn đi.”
“Hầu ca, Hầu ca.” Trần Tuấn Nam tiến lên, cười hì hì nói, “Ngài xem, đã nói đến nước này, không bằng kể hết những gì ngài biết cho chúng ta nghe. Ngài có thể giao dịch với Lão Tề, biết đâu chúng ta cũng được.”
Địa Khỉ chuẩn bị móc thuốc trong túi, nghe Trần Tuấn Nam nói thì khựng lại. Hắn ngước mắt nhìn Trần Tuấn Nam, trầm giọng hỏi: “Tiểu tử… Ngươi nói, một người định ra kế hoạch có thể kéo dài vận hành bao nhiêu năm?”
Hắn vô cớ móc ra một điếu thuốc châm lửa. Mọi người nhìn mặt đất sòng bạc, không biết Địa Khỉ nghiện thuốc thật sự lớn vậy, hay do đám người này đến khiến hắn tâm phiền. Sàn nhà dơ dáy bẩn thỉu đã đầy tàn thuốc.
“Còn phải xem là kế hoạch của ai.” Trần Tuấn Nam đáp, “Như tiểu gia mà nói, việc vừa xảy ra, giờ ta mới lên kế hoạch xong. Dù sao nhân sinh tín điều của tiểu gia là “Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng”.”
Nói xong, hắn quay đầu nhìn Kiều Gia Kính: “Lão Kiều, kế hoạch của ngươi kiên trì được bao lâu?”
Kiều Gia Kính nghe xong “Hắc hắc” cười: “Ta nào có kế hoạch?”
Địa Khỉ nghe câu này, bất đắc dĩ thở dài: “Các ngươi nói, nếu có người có một kế hoạch có thể kéo dài có hiệu lực mấy chục năm… Đồng thời kế hoạch này một mực dựa theo quỹ đạo cố định mà tiến lên, điều này đại biểu cái gì?”
Trần Tuấn Nam nghe xong suy tư một chút, nói: “Điều này đại biểu người định kế hoạch rất lợi hại. Ví dụ như Lão Tề, Lão Tề vẫn luôn là nhân vật lợi hại.”
“Hắn sao có thể một mực đều lợi hại như vậy…” Địa Khỉ nghiến răng, bóp nát điếu thuốc trong tay, “Đây mới là vấn đề… Đây mới là vấn đề lớn nhất!”
“Cái gì?” Mọi người có chút không hiểu.
Địa Khỉ cau mày, phảng phất trong lòng có vạn câu hỏi.
“Một người trước kia không thông minh như vậy… Bỗng nhiên biến thành cực độ thông minh, coi như ta có thể hiểu… Nhưng hắn ở trạng thái “Không thông minh như vậy” lại định ra được kế hoạch tiến hành an ổn như thế…? Các ngươi có biết đây là một kế hoạch lớn cỡ nào không…?”
“Tiểu gia đại khái hiểu rồi…” Trần Tuấn Nam gật đầu suy tư, “Ngươi nói Lão Tề trước kia không thông minh như hiện tại, nhưng vẫn định ra một kế hoạch to lớn… Đồng thời đến giờ, các ngươi vẫn đang dựa theo kế hoạch làm việc? Chuyện này cực kỳ đáng sợ sao?”
“Chuyện này không đủ đáng sợ sao?!” Địa Khỉ bỗng mở to mắt nói, “Người bình thường làm được loại chuyện này sao? Người bình thường dù muốn quy hoạch hành trình ngày mai, cũng sẽ vì đủ thứ việc mà không ngừng điều chỉnh kế hoạch… Nếu đổi thành mấy chục năm thì sao? Quá mức an ổn căn bản không phải chuyện tốt… Các ngươi căn bản không rõ ràng…”
Trần Tuấn Nam theo suy nghĩ của Địa Khỉ suy tư một chút, rồi gật đầu: “Ta xác thực không hiểu. Ngươi thế này chẳng phải đang khen Lão Tề sao? Chính vì người định kế hoạch là hắn, ngươi mới sống an ổn như vậy…”
“Không phải vậy!!” Địa Khỉ có vẻ nóng nảy, “Các ngươi đều không có đầu óc sao?!”
Nói xong, hắn tiến lên một bước, hai tay đè lên vai Trần Tuấn Nam, mặt hoảng sợ nhỏ giọng kêu lên: “Con mẹ nó, chuyện này cho thấy có người khác nhúng tay vào kế hoạch này!! Ngoài Tề Hạ và chúng ta, còn có người khác đang tiếp lửa cho kế hoạch của Tề Hạ, nên mọi chuyện mới tiến hành an ổn như vậy!”
Nghe câu này, mọi người mới hiểu rõ Địa Khỉ lo lắng điều gì.
“Các ngươi không thấy sao…” Địa Khỉ chỉ Tề Hạ đang ngủ say, “Các ngươi biết ai là “Nhập mộng” không? Các ngươi biết đám “Cầm Tinh” tiếp nhận chỉ thị của “Người kia” như thế nào không? Giờ ngay cả “Hắn” cũng nhúng tay, điều này cho thấy kế hoạch của Tề Hạ đã bại lộ từ mấy chục năm trước! Hắn có lẽ luôn bị người lợi dụng, ta cũng vậy! Những gì ta chờ đợi đều tan thành bọt nước!! Trong bàn cờ này, ai mới là người chấp cờ? Ai mới là quân cờ?”
Mọi người thấy cảm xúc của Địa Khỉ dần mất khống chế, cảm thấy hơi bất ổn. Hắn có vẻ như bị tủi thân lớn, hoặc… quá lâu không có ai nghe hắn nói lời trong lòng.
“Đại Mã Lưu… Ngươi bình tĩnh chút.” Kiều Gia Kính tiến lên vỗ vai Địa Khỉ, Địa Khỉ này cho hắn cảm giác rất kỳ lạ.
Dù vừa nãy còn đối đầu nhau ở sòng bạc, nhưng vẫn luôn cảm thấy Địa Khỉ này không giống kẻ địch.
“Ngươi phải nghĩ theo hướng tốt…” Kiều Gia Kính vắt óc nghĩ an ủi Địa Khỉ.
“Nghĩ theo hướng tốt…?” Địa Khỉ xoay đầu lại, mặt tuyệt vọng nhìn hắn, “Tề Hạ đã bị “Nhập mộng” đánh bại, hiện tại mọi chuyện bày ra trước mắt, ngươi bảo ta làm sao nghĩ theo hướng tốt?”
“Ừm…” Kiều Gia Kính nghĩ ngợi, mở miệng nói, “Đầu óc ta chậm chạp, có lẽ ý nghĩ cũng thẳng. Ngươi nói có phải cái người luôn “Nhúng tay vào kế hoạch” kia, chính là Lão Tề mạnh lên rồi tự lừa mình không?”