Chương 678: Kinh hãi mộng | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 28/03/2025
Vừa bước vào phòng, cảm giác mất lý trí của Tiểu Trình lập tức khôi phục đôi chút.
Đây là một gian phòng nhỏ hết sức bình thường, chỉ là có vẻ như đã lâu không quét dọn, phủ đầy bụi đất.
Dù ở trong mơ không ngửi được bất cứ mùi vị gì, nhưng Tiểu Trình có thể cảm giác được trong phòng và ngoài phòng như hai thế giới, nơi này hẳn là mang một mùi vị cực kỳ ôn hinh.
“Hạ, em mua thức ăn về rồi.” Nữ hài nói thêm.
Vừa dứt lời, bóng dáng Tề Hạ từ tận cùng bên trong gian phòng hiện ra, hắn tự tay gãi lấy ót, biểu tình có chút hoảng hốt.
“An…?” Tề Hạ khẽ gọi, “Ta đây là…”
Tiểu Trình thấy Tề Hạ xuất hiện, vội vàng bước lên phía trước: “Uy! Tề ca, có nghe được ta không?”
Nhưng Tề Hạ rõ ràng không nghe thấy Tiểu Trình nói, chỉ thẳng tắp nhìn nữ hài áo trắng trước mắt.
“Tề ca!”
Tiểu Trình bước lên kéo Tề Hạ, nhưng y phục mềm mại của Tề Hạ lại cứng như sắt thép, mặc Tiểu Trình ra sức lay động vẫn không hề biến dạng.
“Tề ca, thế giới của ngươi bị bệnh rồi!” Tiểu Trình tiếp tục la lớn, “Ngươi phải tìm cách bảo trì tâm trí của mình!”
Nhưng âm thanh to lớn trong gian phòng lại không tạo thành hồi âm.
“Hạ, trông anh mệt mỏi quá, làm sao vậy?” Áo trắng nữ hài hỏi.
“Ta… Ta cũng không biết…” Tề Hạ dùng sức gãi tóc, tựa hồ muốn nhớ lại chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng nhìn biểu lộ của hắn, rõ ràng đã bị ảnh hưởng, hắn sắp phải tiếp nhận mộng cảnh của mình.
“Không sao đâu, Hạ.” Áo trắng nữ hài khẽ cười, “Đừng tạo áp lực cho mình quá, hôm nay em mua đồ ăn, em sẽ nấu cho anh.”
“À…” Tề Hạ có chút thất thần gật đầu.
Áo trắng nữ hài đưa tay cầm hai túi nhựa lên, lộ ra một nụ cười dị thường ngọt ngào, rồi hỏi: “Hạ, em mua hai món, anh đoán xem hôm nay em định làm gì?”
Tề Hạ ngẩn người, suy tư vài giây rồi nói: “Giá đỗ… với cà kho?”
“Hả?” Áo trắng nữ hài kinh ngạc há miệng, “Sao anh đoán được?”
Nàng đặt túi nhựa lên thớt bếp, rồi mở ra cho Tề Hạ xem.
“Hôm nay em chỉ mua hai món, một là rau giá, hai là quả cà, không ngờ anh đoán trúng ngay.”
“Ta…” Tề Hạ ngượng ngùng cười, “Ta chỉ đoán bừa thôi…”
Nhìn thấy đồ vật trong túi nhựa, Tiểu Trình chậm rãi há to miệng: “Tề… Tề ca… Đợi chút nữa…”
Tề Hạ vẫn không nghe thấy gì, bước lên một bước, từ phía sau ôm lấy áo trắng nữ hài, khẽ nói: “Em vất vả rồi.”
“Em không vất vả, anh chờ, em nấu cho anh ăn ngay.”
Tiểu Trình toàn thân phát lạnh nhìn về phía thớt bếp.
Trong túi “Rau giá” toàn là những con giun đang ngoe nguẩy, còn trong túi “Quả cà” là một quả tim đẫm máu.
“Tề ca… Ngươi không thấy sao…” Tiểu Trình run rẩy môi hỏi, “Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”
Đại não Tiểu Trình vận chuyển phi tốc, mộng cảnh của Tề Hạ cho Tiểu Trình thấy một tình huống chưa từng gặp.
Thông thường, người gặp ác mộng đều biết mình đang mơ, họ sẽ hoảng sợ, sợ hãi, muốn đào thoát, cho đến khi bừng tỉnh giấc, nhưng Tề Hạ thì khác.
Mộng cảnh của hắn đã thủng trăm ngàn lỗ, thế giới ngoài cửa sổ hỗn loạn tưng bừng, thậm chí bên cạnh hắn cũng xuất hiện những thứ cực kỳ quái dị, nhưng trong mắt hắn dường như tất cả đều bình thường.
Đây không giống như đang nằm mơ, mà giống như đang tự thôi miên.
Áo trắng nữ hài ném một túi giun vào rổ rửa rau, rồi mở vòi nước, dòng dịch đen ngòm dính nhớp từ vòi chảy ra, không ngừng tưới vào đám vật sống đang vặn vẹo trong rổ.
Nàng tranh thủ lúc này đi đến bên thớt, cầm quả tim lên, rồi vung dao phay cắt thành từng miếng vừa ăn, ngón tay trắng nõn của nàng dính đầy máu tươi.
Tiểu Trình nhiều lần đưa tay che miệng, cố nuốt để không nôn khan.
Tề Hạ mờ mịt xoay người, đi đến ghế sa lông ngồi xuống.
Lúc này Tiểu Trình mới phát hiện căn phòng này có chút kỳ quái, rõ ràng là phòng của hai người, nhưng trong phòng khách chỉ có một chiếc ghế sô pha đơn độc và một bàn ăn nhỏ.
Về lý thuyết, hai người không thể cùng ngồi xuống dùng bữa.
“Tề ca…”
Tiểu Trình theo chân Tề Hạ đến phòng khách, đang nghĩ mọi cách để thu hút sự chú ý của Tề Hạ.
“Ngươi nghe thấy ta không?!”
Hắn không ngừng đưa tay huơ trước mắt Tề Hạ, nhưng Tề Hạ cúi đầu trầm tư, không thấy gì cả.
“Đây chỉ là mộng!” Tiểu Trình hô lớn, “Hai chúng ta bị mắc kẹt trong mộng!”
Tề Hạ tĩnh tọa một lúc, rồi đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Tiểu Trình theo ánh mắt Tề Hạ nhìn, phát hiện hắn đang nhìn lên “Mặt trời” trên bầu trời.
Mà con ngươi to lớn trên bầu trời cũng đảo ngược lại đối diện với Tề Hạ.
“Hôm nay mặt trời… đẹp thật.”
“Tề ca!”
Tiểu Trình hiện tại đã không biết phải làm gì, nếu Tề Hạ thủy chung không nhìn thấy, không nghe thấy, cũng không cảm nhận được hắn, thì làm sao có thể dựng lại phòng tuyến tâm lý của hắn?
Hắn rõ ràng là chủ nhân của mộng cảnh, nhưng lúc này lại dường như hoàn toàn mất kiểm soát với mộng cảnh của mình, rốt cuộc đây là tình huống quỷ dị gì?
Tề Hạ hoàn toàn không chú ý đến Tiểu Trình, mà cúi đầu nhìn xuống cửa sổ, đúng lúc này, một vết nứt xuất hiện trên cửa sổ.
Tiểu Trình và Tề Hạ cùng chú ý đến vết nứt này, biểu lộ của cả hai đều hơi quái dị.
Tề Hạ duỗi một ngón tay chậm rãi vuốt ve vết nứt, miệng khẽ đọc: “Kỳ quái.”
“Đây chẳng lẽ là ‘nguyên nhân bệnh’?” Tiểu Trình mở to mắt nhìn khe hở trên cửa sổ, nhưng lập tức cảm thấy không đúng.
Vết nứt này thực sự do “nhập mộng” tạo thành sao?
Ngay cả nếp uốn trên y phục của Tề Hạ mình cũng không thể san bằng, vậy mà lại có người có thể tạo ra vết nứt này trên cửa sổ kính?
“An…” Tề Hạ khẽ gọi.
“Sao vậy?” Áo trắng nữ hài lên tiếng từ trong bếp, “Hạ, anh vừa nói gì sao?”
“Cửa sổ nhà mình bị vỡ…” Tề Hạ lẩm bẩm.
“Cửa sổ…?”
Áo trắng nữ hài mặc tạp dề trắng bước ra, vừa đi vừa đưa tay lau vào tạp dề, hai dấu tay đỏ tươi xuất hiện trên tạp dề.
“Hả…?” Nàng đi đến bên cửa sổ nhìn, phát hiện quả thật có vết nứt.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tề Hạ hỏi.
“Em không biết nữa…” Áo trắng nữ hài cười lắc đầu.
“Là chim bay vào sao?” Tề Hạ chớp mắt, biểu lộ của hắn có chút ngốc trệ, “Nhưng vừa rồi em không thấy con chim nào cả…”
“Có lẽ là ai đó nghịch ngợm?”
Áo trắng nữ hài đưa tay che miệng cười khẽ, rồi chậm rãi quay đầu, mang theo nụ cười ngọt ngào nhìn Tiểu Trình.
“Anh nói đúng không?”