Chương 677: Vào cửa | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 28/03/2025
“Chuyện gì đã xảy ra…?”
Trán hắn rịn ra tầng tầng mồ hôi, sau đó lại một lần nữa nhắm mắt.
Hắn đem tất cả “niềm tin” của mình vứt bỏ, trong lòng từng lần một tự nhủ rằng đây chỉ là một giấc mộng, mọi thứ đều là giả, bản thân chỉ đang gặp ác mộng mà thôi, chỉ cần mở mắt ra liền có thể trở lại thế giới hiện thực.
Nhưng vô luận hắn mở mắt bao nhiêu lần, trước mắt vẫn là tòa thành thị đỏ như máu này.
Trong tòa thành thị này, mỗi một dãy nhà đều đang nhảy lên, trên trời ánh mắt một mực nhìn chằm chằm hắn, coi như tình huống đã quỷ dị như vậy… nhưng nó vẫn cứ chân thực.
Đúng vậy, tất cả những thứ này quá chân thực, chân thực đến mức căn bản không thể cắt đứt tín niệm của hắn.
“Mẹ…” Tiểu Trình run rẩy đứng lên, mờ mịt nhìn tứ phía, “Đây chỉ là một giấc mộng mà thôi… Thả ta ra ngoài…”
Hắn cố gắng dao động tín niệm của mình, nhưng đại não đã hoàn toàn không bị khống chế. Nếu nói trên đời này có sự tình bất lực nhất, đó chính là biết rõ mình đang ở trong một trận “ác mộng”, nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào để tỉnh lại khỏi cơn ác mộng này.
Tiểu Trình ánh mắt lóe lên sững sờ trong chốc lát, một ý niệm trong đầu đã lặng lẽ hiển hiện trong đầu ——
Lúc này cũng không phải là hoàn toàn không có đường lui, vẫn còn duy nhất một con đường lùi có thể đi.
Có lẽ… chỉ có giúp Tề Hạ xây lại phòng tuyến tâm lý, mới có một tỷ lệ nhỏ nhoi có thể đưa tất cả mọi người trở ra…
Tiểu Trình chỉ có thể không ngừng tự an ủi mình trong lòng, nói không chừng tòa thành thị này vốn không phải như vậy, chỉ là do bị ngoại giới phá hủy, nên mới đổ nát.
Chỉ cần tìm được “đầu nguồn”, nói không chừng mọi thứ vẫn còn có thể cứu vãn.
Nhưng thành thị to lớn như vậy… phải đi đâu để tìm Tề Hạ?
Hắn đang trải qua hồi ức gì trong giấc mộng này?
Tiểu Trình chậm rãi ngẩng đầu, chợt phát hiện sự tình vừa cực kỳ khó khăn, lại vừa dễ dàng hơn một chút so với tưởng tượng của hắn.
Cách đó không xa, trong nhà dân được dựng từ huyết nhục, có một cánh cửa sổ đang sáng lên quầng sáng, còn lại tất cả cửa sổ của tòa lầu kia đều đen kịt, như thể những lỗ đen được đào ra trên huyết nhục. Chỉ duy nhất cánh cửa sổ lầu bốn lóe sáng.
Tựa hồ có bóng người đang hoạt động bên trong.
Nơi này tất cả mọi người xem ra đều sẽ không hành động, nghĩ như vậy người đang hoạt động nhất định là Tề Hạ.
Tiểu Trình ổn định tâm thần một chút, hướng về tòa dân cư kia chậm rãi đi tới.
Hai bên đường, người vẫn đứng bất động tại chỗ, mặt họ hướng về từng phương hướng. Vô luận Tiểu Trình di chuyển thế nào, luôn có vài người mặt hướng về phía hắn.
Mặc dù những người kia đều không có con mắt, nhưng Tiểu Trình lại có thể cảm giác được vô số ánh mắt đang rơi vào trên người mình.
Con ngươi trên bầu trời cũng nhìn chằm chằm bước chân Tiểu Trình, hắn cảm giác mỗi bước chân mình phóng ra đều giống như một màn biểu diễn.
Tất cả “người” trong thế giới này đều là khán giả của cuộc biểu diễn này, họ không nhúc nhích, chuyên chú nhìn chằm chằm bước chân hắn.
Cảm giác này khiến Tiểu Trình cảm thấy lạnh cả người, dường như chỉ cần hắn làm sai điều gì, ngay lập tức sẽ bị một đám người nhào lên giết chết.
Dưới vô số ánh mắt “nhìn chăm chú”, Tiểu Trình run rẩy bước về phía trước, mặc dù chỉ là hơn một trăm mét ngắn ngủi, nhưng hắn cảm giác như đã dùng hết sức lực toàn thân.
Giẫm lên đại địa co dãn, không ngừng nhảy lên này, hai chân Tiểu Trình thủy chung không nghe sai khiến. Mãi đến khi đi tới trước cư dân lầu, hắn vội vàng đưa tay vịn vào khung cửa đơn nguyên để nghỉ ngơi, nhưng ngay khi tiếp xúc, hắn như bị điện giật, lập tức rụt tay về.
Thật sự quá quỷ dị, những huyết nhục này thật sự có nhiệt độ.
Bàn tay băng lãnh của Tiểu Trình khi chạm vào vách tường liền cảm nhận được một trận ấm áp, khiến tinh thần hắn gắng gượng đứng lên một lần nữa chịu trùng kích lớn.
Rốt cuộc lầu là sống… hay thành thị là sống?
Hắn chậm rãi lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn cửa đơn nguyên trước mắt. Cánh cửa này hoàn toàn được đúc từ huyết nhục đỏ thẫm, giống như huyết bồn đại khẩu của quái vật, lúc này đang lẳng lặng chờ đợi con mồi tự mình đi vào.
Nếu có lựa chọn khác, Tiểu Trình tuyệt đối sẽ không bước vào cánh cửa này, nhưng chủ nhân của mộng cảnh khủng bố này lại đang ở bên trong, hắn mới là đầu nguồn giải quyết mọi vấn đề.
Tiểu Trình thở một hơi thật dài, đi thẳng vào. Nhiệt độ không khí xung quanh trong lúc đó tăng lên mấy phần, nhưng mồ hôi lạnh của Tiểu Trình vẫn làm ướt lưng.
Hắn nhớ rõ ánh đèn yếu ớt đến từ căn phòng phía bắc lầu bốn, thế là dựa vào ký ức đi lên bậc thang.
Thang lầu cho người ta xúc cảm càng thêm kỳ quái, Tiểu Trình chỉ vừa đi vài bậc đã cảm thấy tê cả da đầu.
Mặc dù thang lầu cũng được đúc từ huyết nhục, nhưng để định hình, bên trong nó dường như có xương cốt. Mỗi bước chân đạp xuống giống như giẫm lên một khúc xương sườn mang theo thịt tươi, không ngừng phát ra âm thanh “bẹp bẹp”, khiến người ta không thể suy nghĩ được gì.
Tiểu Trình cố nén buồn nôn và hoảng sợ trong lòng, rốt cuộc đứng ở cửa phòng lầu bốn.
Chỉ nhìn cánh cửa chống trộm trước mắt, trong lòng Tiểu Trình đã dâng lên vô số thắc mắc.
Khác biệt với mảng lớn huyết nhục ấm áp, dinh dính xung quanh, đây là một cánh cửa chống trộm bằng sắt phổ biến, phía trên thậm chí còn có những vết rỉ loang lổ từ năm này tháng nọ.
Cánh cửa sắt này dường như mọc ra từ trong máu thịt.
Chẳng lẽ nơi này… có gì đó khác với những nơi khác sao?
Tiểu Trình lấy lại bình tĩnh, duỗi bàn tay run rẩy gõ cửa sắt, nhưng hắn quên rằng đây là trong mộng cảnh của người khác, cánh cửa sắt bị gõ không phát ra một tiếng động nào.
Đúng như hắn đã nói, hắn không phải chủ nhân của mộng cảnh này, rất khó tạo ra ảnh hưởng đến mọi thứ trong mộng cảnh.
Bây giờ, ngay cả hành động gõ cửa đơn giản nhất cũng không làm được.
“Uy!” Tiểu Trình chỉ có thể đổi phương thức, gân cổ kêu lên, “Có ai không?!”
Chủ nhân mộng cảnh này, Tề Hạ, mới là chúa tể của toàn bộ khu vực này. Nhưng căn cứ vào những kinh nghiệm trước đây, chủ nhân mộng cảnh thường không nghe thấy hay nhìn thấy hắn. Có lẽ khả năng điều khiển “nhập mộng” của hắn vẫn chưa hoàn thiện, hoặc có lẽ “niềm tin” của hắn chưa đủ mạnh mẽ, nên việc tạo ảnh hưởng đến họ càng thêm khó khăn.
Trong lúc Tiểu Trình đang do dự, một trận tiếng bước chân quái dị từ phía sau truyền đến, toàn thân hắn toát ra mồ hôi lạnh, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Hắn thấy một cô gái trẻ tuổi mặc áo trắng, mang theo túi nhựa, từng bước từng bước giẫm lên huyết nhục dưới chân mà đi tới. Cô khác với tất cả những người đi đường trên phố, không chỉ có ngũ quan thanh tú tinh xảo, mà vẻ mặt còn có vẻ mệt mỏi.
Tiểu Trình tuy vô cùng nghi hoặc, nhưng vẫn thức thời nhường sang một bên.
Cô bé kia quả nhiên không liếc nhìn hắn một cái, cô trực tiếp đi tới cửa lầu bốn, lấy chìa khóa từ trong túi xách rồi mở cửa phòng.
“Hạ, em về rồi.” Cô gái nói.
Cô không đóng cửa, xách theo mấy túi nhựa đi thẳng vào trong phòng.
Nhìn cánh cửa chống trộm sắp đóng lại, Tiểu Trình vội vàng đưa tay kéo một chút, nhưng chợt nhớ ra rằng lúc này đang ở trong mộng của đối phương, ngay cả động tác mở cửa theo bản năng cũng không thể thực hiện được. Cánh cửa chống trộm đang đóng lại này dường như nặng ngàn cân, hắn không thể kéo nó mảy may.
Thế là hắn vội vàng lách mình, chui vào trong cửa khi cánh cửa chống trộm sắp đóng lại.