Chương 674: Nhập mộng? | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 28/03/2025
“Có ý tứ gì?” Trần Tuấn Nam nhạy cảm cảm giác được lời tiểu Trình có hàm ý, “Ngủ ở đâu thì thế nào?”
“A không…” Tiểu Trình có chút thấp thỏm liếc Tề Hạ, sau đó lắc đầu, “Không có gì.”
“Ngươi biết rõ chuyện gì sao…?” Điềm Điềm nghi ngờ hỏi.
“Ta…” Tiểu Trình dường như muốn nói lại thôi, tựa hồ trong đầu cũng đầy những thắc mắc còn chờ được giải đáp.
“Nói thật… Ta giống như đã gặp trạng thái này của Tề ca, nhưng ta không thể hoàn toàn xác định.” Tiểu Trình mặt nghiêm túc nói, “Thực không dám giấu giếm, ta trước kia cũng là một người… bị hại tới mức như thế.”
“”Hại”… là có ý gì?” Trần Tuấn Nam có chút nghe không hiểu, “Mẹ kiếp, tiểu tử ngươi buôn lậu thuốc phiện à?”
“Không không không…” Tiểu Trình vội vàng lắc đầu, “Trần ca, huynh nói thế thì quá dọa người, cùng cái kia không liên quan. Nói đến cùng, “Tiếng vọng” của ta cũng có chút liên quan…”
“Ta còn chưa hỏi…” Trần Tuấn Nam nói, “Vừa rồi bên ngoài có một trận tiếng chuông, là “Tiếng vọng” của ngươi?”
“Là, năng lực của ta gọi là “Nhập mộng”, nhưng thật ra là một năng lực vô dụng…” Tiểu Trình ảo não lắc đầu, “Phần lớn thời gian ta đều có thể sớm khống chế mộng cảnh của một người nào đó, để cho hắn tận lực mơ tới những thứ mình muốn mơ…”
“”Đại đa số thời điểm”?” Trần Tuấn Nam nhíu mày, “Vậy những lúc còn lại thì sao?”
“Ta…” Tiểu Trình dường như có chút khó mở miệng, ánh mắt hắn né tránh trong chốc lát, nói, “Có một lần cùng ta chung phòng có một đại thúc một mực nhằm vào ta, ta dự cảm được hắn muốn giết ta, thế là vào tối ngủ… “Xâm lấn” mộng cảnh của hắn.”
“”Xâm lấn”…?”
Từ này khiến đám người cảm thấy có chút mới mẻ, “Mộng cảnh” của một người lại còn có thể “Xâm lấn”?
“Mẹ…” Trần Tuấn Nam có chút không thể tin mắng một câu, “Ăn mộng à?”
Điềm Điềm cũng ở bên cạnh gật gật đầu: “Có điểm giống phim khoa học viễn tưởng…”
“Căn bản không phải các ngươi nghĩ như thế…” Tiểu Trình lắc đầu, “Không biết là năng lực của ta có tính hạn chế, hay là năng lực này vốn dĩ được thiết lập như thế… Mộng cảnh của người khác coi như bị ta “Xâm lấn”, cũng về cơ bản sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đến mộng cảnh.”
“Có ý tứ gì?”
“Mỗi người đều có “Tâm lý phòng tuyến”.” Tiểu Trình nói, “Hơn nữa đối với thế giới mộng cảnh của tất cả mọi người mà nói, ta đều là một kẻ ngoại lai, hết thảy mọi thứ trong mộng cảnh đều sẽ bài xích sự tồn tại của ta, năng lực ảnh hưởng của ta đối với mộng cảnh cũng phi thường có hạn, thậm chí ngay cả một ngọn cỏ trên mặt đất cũng nhổ không được.”
“Cái này thật đúng là có chút mới mẻ…” Trần Tuấn Nam gãi đầu, “Vậy “Xâm lấn” của ngươi đến cùng làm được cái gì?”
“Ngày đó… Ta hao hết toàn bộ khí lực trong mộng cảnh của đại thúc kia, mài hai tay đến máu me đầm đìa, mới rốt cuộc khiến một ngọn cỏ trên mặt đất xuất hiện vết rách…”
Lúc nói những lời này, Tiểu Trình biểu lộ rõ ràng không được tự nhiên, không biết có phải hay không đã lén giấu đi điều gì.
“Ngươi đi nhổ cỏ trong mộng của người kia?” Trần Tuấn Nam hỏi.
“Không phải đơn giản như vậy…” Tiểu Trình nói, “Sau khi hắn tỉnh lại, hắn hiện ra trạng thái không sai biệt lắm so với Tề ca, nhưng hắn cũng không mất đi ý thức, chỉ là một mực ngơ ngơ ngác ngác, cuối cùng chết trong một trò chơi. Giống như trong thân thể xuất hiện một loại “Bài xích phản ứng” nào đó.”
Đám người nghe lời Tiểu Trình thì chìm trong im lặng.
Rất lâu sau, Điềm Điềm mới mở miệng hỏi: “Cho nên ngươi đối với Tề Hạ…”
“Không không không…” Tiểu Trình vội vàng phất tay, “Các vị ca ca tỷ tỷ đừng hiểu lầm, ta trước kia căn bản không biết Tề ca. Ta chỉ là nói trạng thái này rất giống với trạng thái ta tạo thành trước kia… Nhưng không phải nói Tề ca như vậy là do ta hại nha…”
“Khẳng định không phải hắn.” Kiều Gia Kính cũng gật gật đầu, “Nếu thật là cái tên đẹp trai này làm thành như vậy… Hắn cần gì phải nói ra?”
“Đúng vậy.”
“Cho nên…?” Trần Tuấn Nam nhíu mày hỏi, “Tiểu hỏa tử, ngươi có thể xác định trạng thái hiện tại của Lão Tề là “Mộng cảnh” của hắn bị xâm lấn không?”
“Ta khó mà nói.” Tiểu Trình vẻ mặt thành thật hồi đáp, “Ta chỉ là nói cảm giác rất giống, nhưng không thể hoàn toàn xác định, dù sao ta mới là “Nhập mộng”, người khác hẳn là không có cách nào tạo thành loại trạng thái này…”
Đám người nghe xong đưa mắt nhìn nhau, Trần Tuấn Nam suy tư một lúc sau cũng mở miệng.
“Tiểu Trình, nếu không ngươi đi xem xem?”
“Ta… Ta họ Trình…” Tiểu Trình có chút lúng túng nói.
“Này, ta còn tưởng là người cùng họ.” Trần Tuấn Nam vỗ vai Tiểu Trình, “Tiểu Trình à, ngươi có bản sự này, không bằng thừa dịp hiện tại Lão Tề đang nằm mơ thì vào xem một chút, nếu có ngọn cỏ nào bị nhổ thì ngươi trồng lại cho hắn.”
“Cái này…” Tiểu Trình dường như hơi khó khăn.
Mà Kiều Gia Kính lại cảm thấy cách làm này có thiếu sót.
“Tuấn Nam tử…” Hắn kéo Trần Tuấn Nam, đưa hắn đến một bên nhỏ giọng nói, “Nói thật, chúng ta cũng không hiểu rõ cái tên đẹp trai này, huống hồ tên đẹp trai này cũng nói “Xâm lấn” mộng cảnh có khả năng sẽ gây thương tổn đến thần trí của đối phương, đã như vậy thì có nên để hắn đi vào mộng của Tề Hạ không?”
“Sợ cái gì?” Trần Tuấn Nam cười xấu xa một tiếng nhìn về phía Tiểu Trình, “Chẳng phải còn có hai anh em ta ở đây tọa trấn sao? Hắn còn có thể trực tiếp giết Lão Tề chắc?”
Trong lời Trần Tuấn Nam mang theo một tia trò đùa, lại trộn lẫn mấy phần uy hiếp.
“Các vị… Các ngươi có thể cảm thấy ta hơi không lương tâm.” Tiểu Trình thấp giọng nói, “Nhưng hôm nay ta thực sự quá mệt mỏi, xác thực không có cách nào tiến vào mộng cảnh của Tề ca… Có lẽ chúng ta có thể thử phương pháp khác…?
Lúc này Trịnh Anh Hùng, người đã ngừng chảy máu mũi, đem miếng vải rách đang ngăn ở lỗ mũi mình cầm xuống, chóp mũi khẽ động trên khuôn mặt trắng bệch, sau đó chậm rãi mở miệng: “Thế nhưng ca ca, ngươi đang sợ hãi.”
Tiểu Trình khẽ giật mình, sau đó quay đầu nhìn về phía Trịnh Anh Hùng.
“Ca ca, ta ngửi thấy khí tức “Sợ hãi” trên người huynh.” Trịnh Anh Hùng nói.
Đám người nghe lời Trịnh Anh Hùng, lần thứ hai quay đầu nhìn về phía Tiểu Trình, hắn vẫn khiến người ta cảm thấy cực kỳ khả nghi, nếu như những điều hắn nói là thật, vậy vì sao hắn lại sợ hãi?
“Ta…” Tiểu Trình khẽ thở dài một cái, nói, “Ai, chuyện đến nước này ta cũng không có gì để che giấu… Từ khi ta biết mình có năng lực hủy hoại tâm trí người khác, ta đã thử chủ động “Giết người” vài lần, nhưng “Nhập mộng” của ta có một tai hại to lớn…”
“Tai hại gì?” Trần Tuấn Nam hỏi.
“Nếu như tao ngộ bất trắc trong giấc mộng, ta sẽ trực tiếp tử vong trong hiện thực.” Tiểu Trình đáp, “Nếu Tề ca hiện tại đang mơ ác mộng, có khả năng ta sẽ trực tiếp bị liên lụy. Đây cũng là nguyên nhân sau này ta rất ít chủ động sử dụng năng lực này.”
Thấy đám người có chút không rõ ràng, Tiểu Trình lại giải thích: “Tâm lý phòng tuyến của hắn giống như “Bạch cầu” trong thân thể, sẽ thôn phệ tất cả “Virus” xâm lấn, ta có xác suất sẽ bị nó thôn phệ hết, một khi ta bị thôn phệ, ta sẽ lập tức mất đi sức sống trong thế giới hiện thực.”
Lúc này đám người mới rõ ràng sự “Sợ hãi” của Tiểu Trình thuần túy đến cỡ nào – hắn đang sợ chết.
Chỉ cần hắn lựa chọn tiến vào mộng cảnh của Tề Hạ, hắn sẽ có khả năng bị mộng cảnh của hắn giết chết.
“Thì ra là như vậy…” Trần Tuấn Nam cúi đầu trầm tư một hồi, chậm rãi mở miệng nói, “Đã như vậy thì thôi đi, ta hoài nghi tâm lý phòng tuyến của Lão Tề cực kỳ mạnh mẽ, coi như năm người chúng ta đi cùng cũng chưa chắc có thể đi ra… Chuyện này bản thân không phải do ngươi gây ra, không cần thiết phải lôi kéo ngươi vào.”
Điềm Điềm và Kiều Gia Kính cũng ở bên cạnh liên tục thở dài, đám người tự nhiên biết năng lực của Tề Hạ, theo họ thấy, Tề Hạ đã đi lại lâu như vậy ở “Chung Yên chi địa”, chưa từng một lần bại bởi “Cầm tinh” nào, tâm lý phòng tuyến của hắn vượt xa người bình thường, nếu Tiểu Trình có trình độ tâm lý đó mà đi vào thì không thể nghi ngờ là đang chịu chết.
Đang lúc mấy người do dự, Địa Khỉ ở cách đó không xa dường như cũng phát hiện ra điều gì, chậm rãi đứng dậy, hướng về phía đám người đi tới.