Chương 619: Lỗ thủng | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 28/03/2025
Tề Hạ nghe xong, liền đưa tay bóp mạnh bắp đùi của mình.
Đau điếng, nhưng tuyệt nhiên không có dấu hiệu tỉnh lại.
“Vô dụng thôi.” Thiên Long chậm rãi nói, “Ngươi đã quá lâu rồi không được nghỉ ngơi tử tế, lần này ngươi muốn thế nào mới có thể tỉnh lại đây?”
“Ta tuyệt không thể thua ngươi ở nơi này.” Tề Hạ kiên định đáp.
“Dù cho ngươi cứ mỗi mười ngày lại có thể phục sinh một lần, nhưng đại não không thể nào dối gạt được thân thể đâu.” Thiên Long khẽ xoay mặt, nhìn Tề Hạ bằng làn da bình thản vô cùng kia, “Ngươi không cần nghỉ ngơi, nhưng nó thì cần.”
“Thiên Long, ngươi muốn giết ta ở nơi này sao?”
“Không, ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ là lo lắng cho thân thể ngươi thôi.” Thiên Long thản nhiên đáp lời, “Dê Trắng, hay là chúng ta hảo hảo tâm sự một phen đi?”
Tề Hạ chau mày nhìn chằm chằm quái vật trước mắt một hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng hỏi: “Ngươi muốn trò chuyện về cái gì?”
“Trò chuyện về ‘tương lai’.” Thiên Long đáp, “Cơ hội khó có được, nơi này không có ai khác, chỉ có ngươi và ta, chi bằng chúng ta cứ mặc sức suy nghĩ về ‘tương lai’ một lần xem sao?”
“Không, ta không muốn cùng ngươi trò chuyện về ‘tương lai’.” Tề Hạ chậm rãi bước đến bên bàn, kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, “Ta muốn cùng ngươi trò chuyện về ‘quá khứ’.”
“Những chuyện đã qua, dĩ nhiên là đã qua rồi.” Thiên Long đưa tay xoa lên nơi đáng lẽ phải là miệng, nhưng hắn lại không có, “Dê Trắng, ngươi hẳn phải biết… Hai ta cứ đấu đá mãi, ai cũng khó mà có kết quả tốt. Coi như ngươi vắt óc nghĩ ra mọi biện pháp, cuối cùng có thể giết được ta, thì chính ngươi sẽ ra sao?”
“Ta sẽ trở về quá khứ.” Tề Hạ đáp lời, “Khi nơi này kết thúc mọi thứ, ta tự nhiên sẽ trở về quá khứ.”
“Vậy thì sao? Ngươi mang theo tâm hồn méo mó, thân đầy thương tích, những ký ức đau đớn thê thảm, căn bệnh nan y trong đầu cùng một ‘Hư giả Dư Niệm An’ trở về quá khứ sao?” Thiên Long chậm rãi cúi đầu, “Ngươi trở về quá khứ, có thể sống được bao lâu?”
“Ta…”
Thiên Long mấy câu hỏi suýt chút nữa đánh tan phòng tuyến tâm lý của Tề Hạ. Hắn cảm giác được những bức tường xung quanh đang nhanh chóng phủ đầy vết rách, trần nhà cũng không ngừng rơi xuống bụi bặm.
“Vì trốn khỏi ‘Đào Nguyên’, mà tự biến mình thành cái bộ dạng quỷ quái này… Đáng gì phải khổ như thế chứ?” Thiên Long lắc đầu đầy vẻ bất đắc dĩ, “Chúng ta rõ ràng có thể chung sống hòa bình, nghĩ kỹ lại xem, đối đầu với ta… Rốt cuộc là vì cái gì?”
Tề Hạ chau mày, không ngừng đánh giá khuôn mặt quỷ dị của Thiên Long, rồi từ từ nheo mắt lại.
Chỉ vài giây sau, những vết rách đang lan tràn trên tường dường như gặp phải thứ gì đó đáng sợ, nhao nhao lùi bước trở về. Bụi bặm trên mặt đất cũng bắt đầu chậm rãi bay lên, tung bay trở về hướng trần nhà.
Dấu hiệu sụp đổ đang biến mất, gian phòng kia tựa hồ lại trở nên kiên cố hơn một chút.
“Logic phản rồi à?” Tề Hạ cười lạnh một tiếng, “Phải nói là… Nếu thật có thể ‘chung sống hòa bình’, ta làm sao lại tự biến mình thành cái bộ dạng quỷ quái này?”
“Ta rất thất vọng.” Thiên Long nghe xong lắc đầu, “Đến bây giờ ngươi vẫn còn phòng bị ta, Dê Trắng, rõ ràng là ngươi lừa gạt ta, kết quả kết quả là còn muốn phòng bị ta.”
“Vậy ngươi không lừa gạt ta sao?” Tề Hạ cảm giác mình dần nắm vững quyền chủ động trong cuộc nói chuyện này, “Ngươi luôn miệng gọi ta ‘Dê Trắng’, nhưng ta bây giờ là cái gì?”
Hắn phát hiện Thiên Long dường như không có cách nào động thủ trong căn phòng này, đây đúng là một cuộc nói chuyện bình đẳng.
Nơi này phảng phất còn có thứ gì đó đang khắc chế Thiên Long.
“Ngươi là muốn nói… Ta gọi ngươi là ‘Dê Trắng’, ngươi lại trở thành ‘Người tham dự’…? ” Âm thanh của Thiên Long dần trở nên chần chờ, “Đây là hạng gì buồn cười sự tình…”
Hắn chậm rãi đứng dậy, bước đến bên cạnh Tề Hạ, đưa tay khoác lên vai hắn.
“Nếu như ngươi nguyện ý, hiện tại liền trở lại làm ‘Thiên Dê’.” Thiên Long nói, “Với đầu óc của ngươi, lại thêm ‘Tiên pháp’ cùng ‘Thần lực’, nơi này không ai có thể thắng nổi ngươi.”
“Cái gì…?”
Tề Hạ cảm giác lời Thiên Long nói có chút vượt quá dự đoán của mình.
“Sao, không nguyện ý trở thành ‘Thiên Dê’ sao?” Thiên Long chậm rãi cúi người, ghé miệng vào tai Tề Hạ, “Dê Trắng, ngươi phát hiện ra chưa? Rốt cuộc là ta khiến ngươi biến thành ‘Người tham dự’, hay là ngươi tự mình lựa chọn con đường này?”
Vừa dứt lời, vô số suy nghĩ xoay quanh trong đầu Tề Hạ – chẳng lẽ là mình lựa chọn trở thành ‘Người tham dự’?
Nguyên nhân đâu?
“Dê Trắng, đừng tự tê liệt mình nữa.” Thiên Long tiếp tục nói, “Ngươi biết ta có bao nhiêu lần cơ hội có thể triệt để giết chết ngươi không?”
“Ta…”
“Ngay cả hiện tại cũng vậy. Chỉ cần ta trắng trợn xuất thủ vào tâm tình của ngươi, ngươi sẽ triệt để sụp đổ.” Thiên Long nói thêm, “Ngươi cho rằng có thể sống đến bây giờ thật sự là vì mình đủ thông minh sao?”
Nhìn những vết rách trên tường dần mở rộng, Tề Hạ lại một lần nữa nhíu mày: “Nếu không thì sao?”
“Là bởi vì ta ‘Anh hùng tiếc anh hùng’.” Thiên Long đáp, “Ta không muốn vùi dập nhân tài như ngươi ở cái ‘Đào Nguyên’ này, ta muốn ngươi theo ta đi.”
“Đi đâu…?”
“‘Đoàn tàu’ đã chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời có thể xuất phát.” Thiên Long nhăn nhúm biểu cảm một chút, lộ ra một nụ cười xem ra rất vui vẻ, “Không cần quản những cái cục diện rối rắm này, chúng ta đi sáng tạo một ‘Đào Nguyên’ mới.”
“Mặc kệ những cái cục diện rối rắm này…?” Tề Hạ quay đầu nhìn Thiên Long, “Cái gì gọi là ‘Sáng tạo một Đào Nguyên mới’?”
“Ngươi có ‘Sinh sôi không ngừng’, chúng ta hoàn toàn có thể đến một nơi không người, sáng tạo một đám con dân thần phục chúng ta.”
Thiên Long vừa dứt lời, trần nhà bắt đầu nhanh chóng rung lắc, vô số bụi bặm rơi xuống, bám vào tóc của cả hai người.
“Sáng tạo một đám con dân…?”
“Đúng vậy, Dê Trắng, ngươi và ta, mới có tỷ lệ thành Thần.” Âm thanh của Thiên Long càng lúc càng trầm thấp, mà Tề Hạ cũng cảm giác ý nghĩ của mình càng lúc càng bế tắc, “Những phàm nhân kia chết cũng không có gì đáng tiếc, đúng không?”
Tề Hạ nghe xong chậm rãi nhắm mắt lại, hắn biết trạng thái hiện tại của mình vô cùng bất ổn.
Mỗi khi Thiên Long cất lời, tâm hồn và thần trí của hắn dường như muốn bị Thiên Long cuốn đi, không chỉ không thể đưa ra bất kỳ phán đoán nào, thậm chí còn không thể tiến hành suy nghĩ.
Hắn chỉ có thể tập trung tinh thần hơn bình thường, che kín đôi mắt, ngăn cách mọi thông tin từ bên ngoài, cố gắng thay đổi tư duy của mình.
“Vẫn còn có sơ hở…” Tề Hạ lên tiếng.
“Cái gì?” Thiên Long ngẩn người.
“Vẫn còn có sơ hở…” Tề Hạ nhắm nghiền hai mắt, hơi nhíu mày, “Ngươi nói với ta càng nhiều, ta càng dễ dàng phát hiện ra sơ hở của ngươi.”
Vừa dứt lời, những bức tường loang lổ xung quanh đang nhanh chóng phục hồi như cũ, thậm chí ngay cả những chỗ tường bị bong tróc cũng đang được chữa trị.
Thiên Long thấy cảnh này không khỏi trầm ngâm.
“Ta… Có sơ hở gì?”
“Biểu hiện của ngươi hoàn toàn không giống như đang lôi kéo ta nhập bọn.” Tề Hạ đáp, ” ‘Thiên Mã’ vì tìm được ta thậm chí còn phát động ‘Thiên Mã thời khắc’, nàng không ngại giết chết ta.”
Trần nhà hư hại lúc này cũng đang trở nên hoàn chỉnh, những đồ đạc trong phòng cùng với bụi bặm xung quanh cũng bắt đầu rút đi.
“Nhưng ta vẫn không rõ ràng a… Thiên Long.” Tề Hạ từ từ mở mắt, nhìn thẳng vào khuôn mặt của Thiên Long với vẻ lạnh lùng, “Ngươi biết rõ ta chính là ‘Sinh sôi không ngừng’, tại sao còn phái ‘Thiên cấp’ đến tìm ta?”