Chương 577: Bình dân Anh Hùng | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 28/03/2025
“Thiên Mã Thời Khắc” đã hạ màn.
Cả tòa thành thị bỗng chốc tĩnh lặng đến đáng sợ.
Tuy rằng những hắc tuyến loạn xạ trên trời không giết chết tất cả mọi người, nhưng cũng đủ để khiến bọn họ câm lặng.
Ngoài những thi thể mới toanh phun trào máu tươi trên đường phố, những kẻ sống sót đang trốn trong góc, tham lam hít lấy bầu không khí hôi thối của “Chung Yên Chi Địa”, trông chúng còn tĩnh mịch hơn cả xác chết.
Vô số “Tiếng Vọng Giả” thức tỉnh ngay trước ngưỡng cửa tử vong, rồi mang theo những ký ức bi thảm nghênh đón kết cục.
Toàn bộ “Chung Yên Chi Địa” tựa như vừa trải qua một trận đại chiến kinh thiên động địa, không chỉ máu chảy thành sông, mà còn phá hủy vô số công trình kiến trúc.
Chỉ tiếc, nơi này vốn dĩ đã tiêu điều xơ xác, chẳng khác nào vứt một nắm khăn giấy vào bãi rác, căn bản chẳng cảm nhận được sự thay đổi.
Ai nấy đều cần thời gian để thở dốc, duy chỉ có “Chung Yên Chi Địa” là không cần.
Với nó, việc “Thiên Mã Thời Khắc” tàn sát đám người chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ trong lịch sử dài dằng dặc, thoáng qua buổi trưa là quên ngay.
Một tiếng thở dốc nặng nhọc, lộ rõ vẻ mệt mỏi rã rời, yếu ớt truyền ra từ một công trình bỏ hoang.
“Ngươi không sao chứ?” Tiểu nam hài nhìn nữ nhân trẻ tuổi trước mặt, khẽ hỏi.
“Ta… ta vẫn ổn…” Nữ nhân vừa thở dốc vừa cười khổ, rồi đưa tay lau mồ hôi trên trán, “Tiểu đệ đệ, vì sao lại cứu ta?”
Tiểu nam hài im lặng, lấy từ trong ba lô nhỏ một bình nước đưa cho nữ nhân: “Ngươi uống không?”
Nữ nhân nhận lấy bình nước, cảm thấy đứa trẻ này có chút kỳ lạ: “Ta tên Điềm Điềm, ngươi có thể gọi ta tỷ Điềm Điềm, còn ngươi tên gì?”
“Ta… ta là Anh Hùng.”
Tiểu nam hài chỉnh lại chiếc vương miện làm bằng báo trên đầu, như thể đang tự giới thiệu, hoặc cũng có thể là đang trả lời câu hỏi: “Ta sở dĩ cứu ngươi, chính bởi vì ta là Anh Hùng.”
“Anh Hùng…?” Điềm Điềm mỉm cười, rồi khẽ gật đầu. Nàng thoáng nhìn chiếc xe đạp cũ kỹ dựa vào tường phía sau Trịnh Anh Hùng, “Ngươi đúng là một đứa trẻ kỳ lạ, sao lại đạp xe chạy trong ‘Thiên Mã Thời Khắc’ vậy…”
Trịnh Anh Hùng kéo chiếc áo choàng từ phía sau, rồi nghiêm túc lau mồ hôi trên cổ, nói: “Bình dân, ngươi cũng rất cố gắng, nếu không phải đoạn sau ngươi giúp ta đạp, e là ta cũng không sống nổi.”
“Bình dân…?” Điềm Điềm bật cười, đưa bình nước trong tay ra, “Đây là cái xưng hô gì vậy… Tiểu Anh Hùng, ngươi có muốn uống nước không?”
“Anh Hùng… Anh Hùng chắc là không khát.” Trịnh Anh Hùng mím môi, dù trong mắt tràn đầy mong đợi, nhưng vẫn lắc đầu.
“Phốc…” Điềm Điềm phì cười trước dáng vẻ của tiểu hài này, “‘Anh Hùng’ không khát? Chẳng lẽ ‘Anh Hùng’ không phải là người sao?”
“‘Anh Hùng’ là người…?” Trịnh Anh Hùng khẽ giật mình, rồi lắc đầu, “Không, không, không… Bình dân, ‘Anh Hùng’ và người, bản chất là khác biệt. Ta biết mang áo choàng và vương miện, dùng bảo kiếm trong tay cứu vớt tất cả thần dân khỏi nước lửa…”
“A?” Điềm Điềm gãi đầu, suy tư một lát rồi nói, “Ta hiểu rồi… Đã như vậy…”
Điềm Điềm cúi người, quỳ một chân xuống, hai tay nâng bình nước lên, nở nụ cười cúi đầu: “Anh Hùng đại nhân, bình nước này là ta, một bình dân tỷ tỷ hiến cho ngươi, xin mời ngươi gắng sức uống đi a~”
“A…” Trịnh Anh Hùng hiển nhiên giật mình, vội vàng đưa tay đỡ Điềm Điềm dậy, “Tỷ… Bình dân, ngươi không cần như vậy… Ta, ta uống.”
“Ngoan lắm.”
Thấy Trịnh Anh Hùng cầm lấy bình nước, nàng cười ngọt ngào véo má cậu, vẻ u ám trên mặt cũng dịu đi đôi chút.
Trịnh Anh Hùng rõ ràng là khát khô cả họng, uống một hơi cạn sạch nửa bình nước còn lại.
Trước khi gặp Điềm Điềm trên đường, cậu một mình dùng thân thể nhỏ bé đạp chiếc xe đạp cũ kỹ.
Dù vài ngày trước cũng từ thành phố của mình đạp xe đến đây, nhưng dù sao đó cũng là một ngày ròng rã.
Việc đạp xe liên tục trong thành phố đầy hắc tuyến, trốn tránh hơn một giờ, thực sự là quá sức đối với một đứa trẻ hơn mười tuổi.
Lúc cậu sắp kiệt sức, vừa vặn gặp Điềm Điềm đang chạy trốn đến cực hạn.
Sau một hồi trao đổi ngắn ngủi, Điềm Điềm để Trịnh Anh Hùng ngồi phía sau, rồi tự mình đạp xe, cả hai mới thoát khỏi những hắc tuyến kia.
Sau khi xác nhận tất cả hắc tuyến đã ngừng di chuyển, hai người mới đẩy chiếc xe đạp gần như hỏng bét đến căn phòng này.
Khu công trình kiến trúc này vô cùng kỳ lạ, nhìn quanh đều thấy phòng ốc hư hại, chỉ duy nhất tòa nhà này còn run rẩy đứng vững.
“Còn bảo là không khát cơ đấy, thằng nhóc ngốc.” Điềm Điềm đưa tay xoa đầu Trịnh Anh Hùng, “‘Anh Hùng’ không uống nước, vậy sao ngươi lại mang ba lô và nước để đào mệnh?”
“Đây là những ‘Mèo’ chuẩn bị…” Trịnh Anh Hùng nói, “Cũng là một đám bình dân rất có thực lực… Ai nấy trên người đều mang mùi thơm.”
“Mùi thơm mèo?” Điềm Điềm bất đắc dĩ nhíu mày, dường như bất kể lời gì từ miệng đứa trẻ này đều có chút khó hiểu.
“Ừm.” Trịnh Anh Hùng gật đầu, “Bình dân, ngươi rất tốt, ngươi phải cẩn thận cái đội ngũ đó.”
“Đội ngũ?” Điềm Điềm suy tư một chút, “Vậy nên ngươi nói những ‘Mèo’ kia là một đội ngũ?”
“Không sai.” Trịnh Anh Hùng hết sức nghiêm túc nói, “Phải cẩn thận một người trong đó, trên người hắn mang theo mùi hôi nồng nặc… Mùi thối của hắn cực kỳ…”
Chưa dứt lời, mũi Trịnh Anh Hùng chậm rãi chảy máu, sắc mặt cũng tái nhợt đi mấy phần.
Điềm Điềm giật mình, vội vàng dùng tay bịt mũi Trịnh Anh Hùng lại.
“Hài tử, ngươi làm sao vậy?”
“Ta không sao… Bệnh cũ…” Trịnh Anh Hùng đẩy tay Điềm Điềm ra, “Ta không sao…”
“Nghe lời!” Điềm Điềm mặc kệ tam bành lục tặc, trực tiếp kéo Trịnh Anh Hùng lại, rồi cưỡng ép ngửa đầu cậu lên, vương miện cũng rơi xuống đất, “Hiện tại ngươi không thể làm ‘Anh Hùng’, ngươi bị thương rồi, chừng nào cái mũi ngươi không chảy máu nữa thì ta sẽ cho ngươi làm Anh Hùng.”
Trịnh Anh Hùng nhất thời có chút co quắp, cậu muốn phản kháng, nhưng lại cảm thấy động tác của Điềm Điềm mười phần dịu dàng, nghẹn nửa ngày mới chậm rãi nói:
“Thế… thế nhưng mà có người đã nói với ta, nếu như ngửa đầu lên, máu mũi sẽ chảy vào dạ dày… Tạo thành…”
“Cái đó ta không quản!” Điềm Điềm giả bộ tức giận nói, “Ta không có văn hóa, không quản được nhiều như vậy, ta chỉ biết làm vậy mới nhanh chóng cầm máu được. Hồi bé ta chảy máu mũi, phụ mẫu cũng làm vậy để cầm máu cho ta.”
Trịnh Anh Hùng chớp chớp mắt, vậy mà phá lệ nghe lời ngửa đầu, cũng không hề động đậy.
“Như vậy mới ngoan!” Điềm Điềm cười ngọt ngào nói, “Chờ ngươi khỏe rồi, ta sẽ cùng ngươi chơi trò đóng vai Anh Hùng.”