Chương 479: Lỗ mãng đội ngũ | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 27/03/2025
“Cũng không hẳn vậy.” Địa Thỏ lắc đầu, “Cách thức hành sự của ta với các ngươi không khác biệt là bao, chỉ có một điểm khác… Ta dùng “Mở Khóa” tốn đến hai lượt hành động, còn “Di Chuyển” thì chỉ tốn một lượt thôi.”
“Ra là vậy.” Tống Thất gật gù, rồi quay sang nhìn nữ sinh duy nhất trong đội. Nàng ta có vẻ khá trầm lặng, từ lúc vào phòng đến giờ chưa hề hé răng. Da dẻ nàng trắng đến phát sáng, “Thập Tứ, muội thấy sao?”
Cô nương Thập Tứ cúi đầu suy ngẫm một hồi, rồi ngẩng lên hỏi: “Nói trắng ra thì… Chúng ta “Mở Khóa” rồi “Di Chuyển” vẫn tiến hành bình thường được… Nhưng chỉ duy có một hiệp mà “Đóng Cửa” xong rồi “Khóa Cửa” thì sẽ không thể “Di Chuyển” được nữa.”
“Không sai, chính là ý đó!” Địa Thỏ gật gù, “Đúng như ta đã nói, trừ hiệp đầu ra, mỗi hiệp các ngươi có ba lượt hành động. Còn “Khóa Cửa” và “Di Chuyển” đều tốn hai lượt.”
“Trừ hiệp đầu?”
“Đúng vậy.” Địa Thỏ gật đầu, “Hiệp đầu các ngươi có bốn lượt hành động, có thể chọn di chuyển xa hoặc quay đầu lại “Khóa Cửa”.”
Thập Tứ biết điều cần cân nhắc trước mắt không phải vấn đề này, mà là một vấn đề sinh tử khác: “Thỏ Tử, nếu ngươi vào chung phòng với chúng ta, ngươi sẽ giết chúng ta ngay chứ?”
“Đúng vậy.” Địa Thỏ gật đầu, “Bất kể trong phòng có bao nhiêu người, ta đều sẽ ra tay ngay.”
Thập Tứ nghe xong khẽ cười lạnh một tiếng: “Vậy xin hỏi chúng ta có thể công kích ngươi không?”
“Công kích… ta?” Địa Thỏ cũng cười lạnh, “Nếu các ngươi có gan thì cứ thử xem.”
Khương Thập nghe vậy thì chậm rãi ngáp một cái, rồi nhìn về phía Thập Tứ: “Tiểu Thập Tứ… muội nói… a a… cái gì cơ?”
“Thập ca, ta hỏi thay huynh.” Thập Tứ cung kính nói, “Cứ “Chạy Trốn” mãi thì đâu còn là phong thái của “Mèo” nữa.”
“Không được.” Tống Thất lắc đầu, “Ở đây ta là lớn nhất, mọi việc nghe ta. Lần này nhiệm vụ phải lấy vững vàng làm trọng…”
“Không được.” Trần Tuấn Nam cũng lắc đầu, “Ở đây hình như ta mới là to nhất thì phải, mọi việc nghe ta, lần này nhiệm vụ phải lấy cấp tiến làm đầu…”
“Hả?” Tống Thất nghe xong thì chậm rãi trợn mắt, “Không phải chứ, Trần Tuấn Nam, ngươi nói cái gì vậy? Ngươi có biết đó là chuyện nguy hiểm đến mức nào không?”
“Ừm?” Trần Tuấn Nam nghe xong cũng chẳng hề lo lắng, gãi đầu một cái, “Nói thật tiểu gia đã sớm muốn cùng Địa cấp “Cược Mạng”, chỉ tiếc vẫn chưa tìm được cơ hội thôi a…”
“Ngươi…” Tống Thất cảm thấy câu nói này của Trần Tuấn Nam có gì đó sai sai, “Hình như không đúng thì phải? Ngươi chưa từng cược mạng với Địa cấp?”
“Chưa mà.” Trần Tuấn Nam mười phần khẳng định đáp, “Tiểu gia cược hay chưa, bản thân ta còn không biết sao?”
Tống Thất vẫn cảm thấy có gì đó không đúng: “Vậy cũng không được. Màn chơi này gần như là muốn chúng ta xung đột trực diện với Địa cấp, ngươi muốn “Cược Mạng” thì chỉ có thể đánh chết tươi hắn thôi, việc đó thật sự được sao…?”
“Tê… Ngươi nói cũng phải.” Trần Tuấn Nam thở dài, “Vậy hay là chúng ta bàn bạc chiến thuật chút đi.”
Mấy người nghe xong chậm rãi xúm lại một chỗ, chuyện “Cược Mạng” trước mắt có thể không nói, ít nhất phải sống sót qua màn chơi này đã.
Còn chưa đợi đám người mở miệng, Trần Tuấn Nam đã quay sang liếc nhìn Địa Thỏ, rồi mất kiên nhẫn hỏi: “Xin hỏi ngài dựng hai cái tai thỏ trắng nõn kia làm gì?”
“Ai…?” Địa Thỏ nghe xong thì khẽ giật mình, không hiểu Trần Tuấn Nam có ý gì.
“Mấy ca đây muốn thương nghị đối sách, ngài đứng đó nghe lén à?”
“Ta…” Địa Thỏ cảm thấy Trần Tuấn Nam có chút vô lý, “Ta cũng muốn bắt đầu trò chơi từ gian phòng này, nên chỉ có thể đứng ở đây.”
“Trò chơi còn chưa bắt đầu mà?” Trần Tuấn Nam chỉ tay ra cửa, “Ngài sang phòng bên cạnh lánh tạm đi, bằng không chúng ta thua là phải đổ thừa ngài đó.”
“Ngươi…” Địa Thỏ cau mày, đôi mắt đỏ au cũng lóe lên, “Ngươi đừng quá đáng, tuy bây giờ ta chưa thể giết các ngươi, nhưng không có nghĩa là sau khi trò chơi bắt đầu các ngươi sẽ an toàn.”
“Ta biết ta biết.” Trần Tuấn Nam lộ ra vẻ mặt hết sức đáng ăn đòn, hướng về phía Địa Thỏ gật đầu lia lịa, “Ngài mau sang phòng bên đi, lát nữa chết thì chúng ta cũng chịu, dù sao ngài cũng mù đường mà, coi như rèn luyện thân thể.”
Địa Thỏ nghe xong liếc nhìn xung quanh mấy người, mặt đầy giận dữ đi đến bên Trần Tuấn Nam, vốn tưởng hắn sẽ buông lời hung ác, ai ngờ hắn chỉ hung hăng đẩy Trần Tuấn Nam ra, rồi bước ra khỏi phòng.
“Con thỏ béo này cũng ngoan phết…” Thấy hắn ra khỏi phòng, Trần Tuấn Nam khẽ gật đầu lẩm bẩm, “Chúng ta cũng bắt đầu thương thảo chiến thuật đi.”
Trần Tuấn Nam nói xong liền nhìn chằm chằm năm người bên cạnh, không ngờ chẳng ai mở miệng nói gì.
“Không phải chứ, thần giao cách cảm đâu?” Trần Tuấn Nam ngớ người, “Không phải bảo thương thảo chiến thuật sao? Mấy người nói gì đi chứ.”
“Có thể… huynh là lĩnh đội mà…” Tống Thất nhỏ giọng lầm bầm, “Chúng ta phải đợi huynh phát biểu trước chứ.”
“Ta lên tiếng rồi mà, ta bảo “Thương thảo chiến thuật đi”, mấy người không thương thảo đó chứ.”
“Cái này…” Tống Thất nghe xong cười khổ lắc đầu, “Được được được, lĩnh đội tôn kính, vậy coi như chúng ta bắt đầu thương thảo.”
“Tốt tốt tốt.” Trần Tuấn Nam gật đầu, rồi lại cảm thấy không ổn, “Mấy người có muốn giới thiệu bản thân trước không? Ta về năng lực của các người thì chẳng biết gì cả.”
“Hả?” Tống Thất nghe xong mặt cứng đờ, “Không phải chứ? Ngũ ca trước khi lên đường chẳng phải đã đưa cho huynh một tờ giấy sao? Trên đó viết rõ về chúng ta mà…”
“Tiểu gia thấy chữ là hoa mắt chóng mặt.” Trần Tuấn Nam xua tay, “Nói trực tiếp đi, ngắn gọn xúc tích thôi.”
Mấy người bên cạnh thấy vẻ mặt của Tống Thất thì không khỏi bật cười. Tống Thất là người có uy tín trong đám người, từ trước đến nay lạnh lùng trầm ổn, giờ lại như gặp phải khắc tinh, liên tục lộ ra vẻ bất đắc dĩ trước mặt Trần Tuấn Nam.
“Vậy… vậy ta xin giới thiệu về chúng ta trước.” Tống Thất gật đầu, “Ta là “Bốc Cháy” Tống Thất, vật phẩm ta chạm vào có xác suất biến thành chất nổ, hiện tại ta đã “Tiếng Vọng”.”
“Hiểu rồi, người tiếp theo.”
“Vị này là “Bất Diệt” Khương Thập, chúng ta hay gọi cậu ấy là Tiểu Khương Thập.” Hắn đưa tay chỉ thiếu niên đội nồi, “Năng lực của cậu ấy là bất tử bất diệt trong một thời gian nhất định.”
“Ừm?” Trần Tuấn Nam nghe xong thì hơi sững người, “Tiểu cương thi?”
“Cái gì mà “Cương Thi”…” Khương Thập nghe xong cực kỳ không thích cái xưng hô này, cậu vốn định giận dữ khiển trách Trần Tuấn Nam vài câu, nhưng một câu còn chưa nói hết đã bị một cái ngáp cắt ngang, “Ngươi mà còn dám đặt điều, ta liền… a a… cắn ngươi a.”
“Đừng… a a… cắn ta.” Trần Tuấn Nam cũng ngáp theo, cảm thấy nhìn thằng nhóc này đúng là buồn ngủ quá.
Vì không phải e ngại cái chết, Trần Tuấn Nam vốn đã có cái tật thích ngáp khi vào trò chơi, giờ lại chết dở sống dở tổ đội với Khương Thập, cơn buồn ngủ như tăng lên gấp bội.
Hai người hết sức ăn ý đưa tay dụi dụi mắt, khiến Tống Thất cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
“Tiểu Tống, huynh tiếp tục đi.” Trần Tuấn Nam nói.
“Tốt.” Tống Thất gật đầu, “Ngoài hai chúng ta “Tiếng Vọng Giả” ra, những người còn lại là…”Di Chuyển” Mã Thập Nhị.”
Đại hán râu quai nón hướng về phía Trần Tuấn Nam khẽ gật đầu: “Năng lực của ta là di chuyển vật phẩm.”
“”Trệ Không” Ngô Thập Tam.”
Đại hán bốn năm mươi tuổi cũng gật đầu, thậm chí còn cười tủm tỉm chắp tay xuống: “Ta có thể dừng lại trên không một lúc.”
“Và “Xuyên Toa” Thôi Thập Tứ.” Tống Thất chỉ vào nữ sinh trắng nõn khác thường kia.
Trần Tuấn Nam cũng gật đầu theo, hỏi: “Đợi đã, “Xuyên Toa” là ý gì?”
Thôi Thập Tứ khẽ mỉm cười: “Năng lực mạnh mẽ hơn thì ta vẫn chưa nghiên cứu ra, nhưng ta có thể “Xuyên Tường”.”