Chương 421: Não mạch kín | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 27/03/2025
“Quả đúng là vậy a.” Kiều Gia Kính nhìn chằm chằm cái mũi Thiên Xà, khẽ gật đầu, “Ta thực sự rất muốn đấm ngươi một quyền để thử xem.”
“Không thể không nói, ngươi thật là thành thật quá mức…” Thiên Xà lộ vẻ mặt càng lúc càng âm trầm, “Nhưng vì sao ngươi lại muốn đánh ta?”
“Xin nhờ…” Kiều Gia Kính nhún vai, “Ngươi là ‘Cầm Tinh’ a, còn ta chỉ là ‘Người tham dự’, hai ta đâu phải cùng một đội, ta không nên đánh ngươi sao?”
Thiên Xà chớp chớp mắt, cảm giác ý nghĩ có chút loạn thành mớ bòng bong.
“Chờ một chút… Ta là ‘Thiên’ a.”
“Cho nên ta mới không đánh đó thôi.”
“Ngươi…” Thiên Xà khẽ giật mình, cảm thấy đối phương nói cũng có mấy phần đạo lý, nhưng vẫn luôn cảm thấy có gì đó sai sai, “Không, không đúng a… Vậy ngươi cứ như vậy quang minh chính đại mà nghĩ sao?”
“Quang minh chính đại mà nghĩ?” Kiều Gia Kính một mặt vô tội lắc đầu, “Ta nói ra cũng có sao đâu, chuyện này có gì mà phải mất mặt. Ta thực sự rất muốn đấm cho ngươi một trận, nhưng đoán chừng ta đánh không lại, cho nên chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi.”
Vài ba câu đối thoại ngắn ngủi khiến Thiên Xà trực tiếp câm nín tại chỗ.
Tề Hạ cảm thấy mình lo lắng có hơi thừa rồi, giống như việc mình và Kiều Gia Kính nói chuyện trời đất không đầu không đuôi trước đó vậy, não mạch kín đặc thù của Kiều Gia Kính dường như khắc chế Thiên Xà một cách kỳ lạ.
“Ngươi… ngươi…” Thiên Xà chỉ tay vào Kiều Gia Kính nói, “Không cho phép ngươi nghĩ!”
“Vì sao?”
“Bởi vì ‘tiếng lòng’ của ngươi sẽ lọt vào tai ta.”
“Mẹ kiếp, vậy thì đừng có nghe!” Kiều Gia Kính cũng chỉ tay vào Thiên Xà đáp trả, “Ngươi lo quản tốt bản thân đi, quản ta làm cái rắm gì?”
“Ta, ta không nghe?” Thiên Xà gãi đầu một cái, “Có thể… nhưng ta là ‘Thiên’ a!”
“Cho nên ta mới muốn đánh ngươi đó thôi!” Kiều Gia Kính nhấn mạnh, “Không phải chính là cái logic như vậy sao? Sao còn phải hỏi lại?”
“Ta…”
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng lạ thường.
Sắc mặt Thiên Xà đã biến đổi vô cùng khó coi, rõ ràng là đang giận tím mặt.
“Tốt… tốt…” Hắn dùng sức gật đầu, “Ta nhớ kỹ ngươi rồi… Ngày mai tốt nhất là đừng để ta nhìn thấy mặt ngươi.”
“Vậy thì ngày mai ngươi đừng có tới là được chứ gì.” Kiều Gia Kính cười khẩy.
Thiên Xà há to miệng, tựa hồ còn có lời muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn là phẩy tay áo quay đầu bỏ đi.
Nhìn thấy bóng lưng hắn chậm rãi khuất xa, Tiền Ngũ “ha ha ha ha” cười lớn mấy tiếng.
“Nhị Oa, ngươi thật là có bản lĩnh…” Tiền Ngũ quay đầu nói, “Ở cái nơi này, chắc chỉ có ngươi là dùng mồm miệng mà có thể sặc cho hắn á khẩu không trả lời được.”
Tề Hạ lúc này thở dài, nói: “Tiền Ngũ, ngươi lạc quan vậy sao?”
“Sao vậy?”
“‘Thiên Mã thời khắc’ là cái gì?” Tề Hạ hỏi, “Bây giờ chỉ còn lại một ngày, ngày mai chúng ta nên làm gì?”
“Vào trong rồi nói.” Tiền Ngũ nói với cả hai, sau đó xác định xung quanh vắng lặng, quay đầu đóng chặt cửa ngục lại.
Mấy người lần thứ hai đi tới gian phòng của Trần Tuấn Nam và Lý cảnh quan.
Thập Cửu đã chờ đợi ở đây từ lâu, sắc mặt hắn tái nhợt, cả người đã rơi vào trạng thái hoảng hốt.
“Thập Cửu, cho ta thêm ba phút nữa.” Tiền Ngũ nói.
Thập Cửu khẽ gật đầu, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trần Tuấn Nam vừa muốn lên tiếng, Tiền Ngũ liền đưa tay ngăn cản hắn: “Đại Oa, thời gian có hạn, để ta nói trước.”
“Ừ.”
“Cái gọi là ‘Thiên Mã thời khắc’ tức là ‘Thiên Mã trò chơi’, phạm vi trò chơi là toàn bộ ‘Chung Yên chi địa’.” Tiền Ngũ vẻ mặt thành thật nói, “Ta và Đại Oa đã từng trải qua một lần, ngày mai là ngày thứ năm, nếu ‘Thiên Mã thời khắc’ giáng lâm, ‘Chung Yên chi địa’ đoán chừng có một nửa người sẽ bị tẩy bài.”
“Là trò chơi gì?” Tề Hạ hỏi.
“Sinh mệnh đua tốc độ.” Tiền Ngũ nhìn chằm chằm vào mắt Tề Hạ nói, “Có thứ gì đó đang đuổi theo chúng ta, bị đuổi kịp sẽ chết.”
Tề Hạ chưa bao giờ nghĩ tới cái gọi là “Thiên Mã trò chơi” lại đơn giản và thô bạo đến như vậy.
“Ngươi đã nói phạm vi trò chơi là toàn bộ ‘Chung Yên chi địa’…” Tề Hạ cảm thấy trò chơi này có chút không thể tưởng tượng nổi, “Biết bao nhiêu thứ như vậy đuổi theo chúng ta sao? Hiện tại tuy là ngày thứ tư, nhưng số lượng ‘Tiếng Vọng giả’ đã rất nhiều, chúng ta không thể liên hợp lại để phản kháng sao?”
Trần Tuấn Nam nghe xong liền lắc đầu: “Phản kháng là không thể nào, Lão Tề, thứ đuổi theo chúng ta là những sợi dây mảnh như tơ, chúng ta căn bản không biết phải đối phó thế nào, đánh cũng không đánh được, kéo cũng không kéo đứt, cho nên chỉ có thể chạy.”
Tề Hạ quay đầu nhìn Trần Tuấn Nam: “Mỗi người… một sợi dây?”
“Đúng vậy.” Trần Tuấn Nam gật gật đầu, “Nếu như lão thái bà kia đủ nhẫn tâm, chúng ta có thể sẽ phải chạy ròng rã cả một ngày.”
“Một ngày…?”
Tề Hạ nghe xong cảm thấy vấn đề có chút khó giải quyết, đừng nói là một ngày, người bình thường không được huấn luyện bài bản mà chạy liên tục một tiếng đồng hồ cũng đã kiệt sức rồi.
Nếu như mỗi người đều bị một sợi dây truy đuổi, vậy có nghĩa là hướng chạy của mọi người cũng có thể khác nhau, khó mà hỗ trợ lẫn nhau.
“Chắc không lâu đến vậy đâu…” Tiền Ngũ nói, “Đại Oa, lần trước ‘Thiên Mã thời khắc’ chỉ kéo dài hơn một tiếng thôi.”
Trần Tuấn Nam gật gật đầu: “Đúng vậy a, nhưng tổng cộng chúng ta mới trải qua một lần ‘Thiên Mã thời khắc’, sao ngươi biết lần nào cũng chỉ có một tiếng? Ngộ nhỡ lần sau bỗng nhiên kéo dài thì sao?”
“Ta trải qua hai lần.” Tiền Ngũ thở dài nói, “Hai lần đều chỉ hơn một tiếng.”
“Hai lần…?” Trần Tuấn Nam nhướng mày, đột nhiên nhớ ra điều gì đó – ký ức của hai người đã không còn giống nhau nữa.
“Chúng ta chỉ còn hai mươi tư tiếng.” Tề Hạ lạnh lùng nhìn Tiền Ngũ, “Ngươi thề son sắt với Thiên Mã rằng ngày mai sẽ giao người… là có đối sách gì sao?”
“Đúng a…” Kiều Gia Kính cũng không hiểu nhìn Tiền Ngũ, “Một ngày thời gian chúng ta có thể làm được gì?”
“Tề Hạ, ánh mắt của ngươi như thể lại cảm thấy ta bán đứng ngươi vậy.” Tiền Ngũ mỉm cười, “Nếu ta muốn bán đứng ngươi, thì hôm nay đã ra tay rồi.”
“Bởi vì ta không nghĩ ra được đối sách hợp lý…” Tề Hạ nói, “Ngươi giành lấy hai mươi tư tiếng có ý nghĩa gì? Phương pháp tốt nhất hiện tại chẳng phải là giao ta cho ả sao? Dùng mạng của ta đổi lấy mạng của tất cả mọi người, chúng ta sẽ bắt đầu lại kế hoạch ở luân hồi tiếp theo.”
“Không được.” Tiền Ngũ và Trần Tuấn Nam đồng thời lên tiếng.
“Ừ?”
“Tề Hạ.” Tiền Ngũ gọi, “Nếu ngươi đi theo bọn chúng, đoán chừng sẽ không có luân hồi tiếp theo đâu.”
“Ồ?” Tề Hạ hơi nheo mắt, “Bọn chúng có thể chủ động loại một người ra khỏi luân hồi?”
Tiền Ngũ gật gật đầu: “Chuyện này Chu Tước làm được, Thiên Xà cũng có thể làm được, bọn chúng có thể biến ngươi thành một kẻ không ra người, quỷ không ra quỷ, tùy thời có thể biến ngươi thành dân bản địa.”
Tề Hạ nghe xong cũng khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi… Đã vậy thì… một ngày thời gian tuy không dài, nhưng cũng miễn cưỡng đủ.”
“Cái gì mà ngươi hiểu rồi?” Trần Tuấn Nam và Kiều Gia Kính liếc nhìn nhau.
“Nếu ta đoán không sai…” Tề Hạ nhìn chằm chằm vào Tiền Ngũ nói, “Ngươi muốn hôm nay khiến toàn bộ ‘Mèo’ trở thành ‘Tiếng Vọng giả’, sáng mai sẽ ám sát ‘Thiên Mã’.”
“Chính là ý đó.” Tiền Ngũ nói, “Hôm nay có cả ngày để kích hoạt ‘Tiếng Vọng’ của bọn chúng, coi như ngày mai ám sát ‘thất bại’, ‘Mèo’ cũng không bị tổn thất nặng nề.”
“Không… không đúng sao?” Kiều Gia Kính ngớ người, “Các ngươi thì có thể ‘Tiếng Vọng’, nhưng đám lừa đảo thì sao?”
“Đúng a…” Trần Tuấn Nam cũng phát hiện ra vấn đề, “Tiểu Tiền Đậu, ngươi làm vậy thì bảo vệ được ‘Mèo’, nhưng vẫn không bảo vệ được Lão Tề a.”
Sắc mặt Tiền Ngũ ngưng trọng, cúi đầu im lặng.
“Tiền Ngũ làm không sai.” Tề Hạ nói, “‘Tiếng Vọng’ của ta rất khó kích hoạt, đây đã là kế hoạch tối ưu rồi.”