Chương 397: Di thư | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 27/03/2025
“Hai người các ngươi ký ức không tương thông sao?” Tề Hạ hỏi.
“Nhìn trước mắt thì là vậy.”
“Nói cách khác hai người các ngươi không có cách nào biết được ý nghĩ của đối phương, tự nhiên cũng không cách nào đồng bộ ký ức…”
“Không…” Trần Tuấn Nam đưa tay cắt ngang lời Tề Hạ, “Muốn nói ‘câu thông’… Quả thực có một biện pháp để cho hai người chúng ta có thể biết được ý nghĩ của đối phương.”
“Cái gì?”
Trần Tuấn Nam nghe xong khẽ cười, từ trong túi áo móc ra một tờ giấy, đưa ra trước mặt Tề Hạ mở ra.
“Bởi vì chết quá nhiều lần, ta đã quen với việc lưu lại di thư… Lúc đầu phong di thư này là lưu cho ngươi, nhưng trời xui đất khiến lại trở về tay ta.”
Tề Hạ dò xét nhìn lại, phong di thư viết phi thường qua loa, không biết kiểu chữ Trần Tuấn Nam vốn dĩ như vậy, hay là lúc viết di thư đang trong lúc bối rối.
…
Lão Tề, khi ngươi nhìn thấy phong thư này, ta đại khái đã chết rồi.
Thế nào?
Mở đầu dọa ngươi nhảy dựng à?
Ha ha ha ha.
Tiểu gia ta chuẩn bị đi Địa Xà sân bãi một vòng, nếu còn sống trở về sẽ kể cho ngươi nghe công tích vĩ đại của tiểu gia, nếu không trở về thì để lần sau nói tiếp, dù sao ngươi cũng phải nghe.
Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng ta vừa lên đầu đã cược mạng với hắn, vậy thì khó nói kết cục.
Bất kể thế nào, di thư vẫn còn đây, ngươi hẳn là có thể não bổ ra tư thế oai hùng hiên ngang của tiểu gia chứ?
Đúng rồi, ta nghĩ ra rồi ta muốn nói gì, Thiên Xà cực kỳ bao che khuyết điểm, nếu ta thực sự đánh ngã Địa Xà, tám phần sẽ có một tên ngốc tử tìm ta, các ngươi cùng ta xuất từ cùng một gian phòng, cũng có khả năng bị để mắt tới.
Nói cách khác, chỉ cần thấy con mọt sách kia, liền chứng minh Thiên Xà đã rời khỏi đoàn tàu, mà truyền thuyết Thiên Xà là trợ thủ đắc lực của Thiên Long, nếu ngay cả Thiên Xà cũng rời đi, chứng tỏ những Thiên cấp khác đều đã điều động, tiểu gia đề nghị ngươi đào địa động mà chạy trốn.
Ta đã thấy vẻn vẹn ba Thiên cấp ra tay, nhưng bọn họ một người so với một người khó đối phó hơn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu Thiên Xà không hiện thân, vậy phải đợi ta trở về rồi mới hành động.
Ta hoài nghi toàn bộ “Chung Yên chi địa” này, người được chứng kiến thủ đoạn của Thiên Mã và Thiên Hổ đồng thời còn giữ ký ức chỉ còn mỗi ta.
Vậy nhé, trân trọng cúi chào.
Không cần hồi âm đâu, ta căn bản không nhận được.
…
Tề Hạ xem xong phong “Di thư”, lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn chằm chằm hai mắt Trần Tuấn Nam.
Phải, có chuyện hắn không nhắc đến.
Liên quan tới “Thiên cấp”.
Thông qua những gì Trần Tuấn Nam vừa kể, kinh nghiệm của bọn họ không đủ để chạm mặt “Thiên cấp”, vậy Trần Tuấn Nam có lý do gì để biết về bọn họ?
“Phía trên viết ba… người.” Tề Hạ giấu bớt những từ không cần thiết, nói với Trần Tuấn Nam, “Ngươi đã gặp bọn họ ở đâu?”
“Trước khi ngươi ‘biến mất’.” Trần Tuấn Nam trả lời, “Khi đó có một nửa… người, xuất động, thậm chí còn phát động trò chơi.”
“Cái gì…?” Tề Hạ nhướn mày, “Rốt cuộc là trò chơi gì?”
“Về cơ bản có thể nói là…’Tẩy bài trò chơi’.” Trần Tuấn Nam thở dài, “Trong trò chơi của bọn họ, chúng ta căn bản không cần cân nhắc làm sao để ‘thắng’, chỉ cần nghĩ cách sống sót thôi đã là vạn hạnh rồi.”
Đúng lúc này, bóng dáng dựa vào tường ngoài cửa cuối cùng cũng bước vào.
Mọi người quay đầu nhìn lại, Tiền Ngũ đang cầm thuốc lá đứng đó.
Trần Tuấn Nam quan sát người phụ nữ này một lượt, cảm thấy không có ấn tượng gì, cho đến khi ánh mắt dừng lại ở vết sẹo trên má trái của cô, mới bỗng nhiên nở nụ cười: “Tiền Đa Đa?”
“Là ta, Trần Đại Oa.”
Lúc này Tề Hạ và Kiều Gia Kính mới xác định, người phụ nữ trông có vẻ toan tính này, tên thật lại là “Tiền Đa Đa”.
“Tiểu Tiền Đậu à!!” Trần Tuấn Nam có vẻ vô cùng vui vẻ, bước nhanh tới nắm lấy bả vai Tiền Ngũ, “Ngươi còn nhớ rõ tiểu gia ta à, lần này ta không uổng công rồi!”
Tiền Ngũ lúc này đột nhiên hóa thân thành nam nhân, dáng người trông giống hệt Trần Tuấn Nam.
“Ồ, tiểu tử ngươi là ‘Tiếng Vọng’ à?”
“Phải, ta cảm thấy hơi có lỗi, đã nghe lén ở ngoài cửa lâu như vậy…” Tiền Ngũ cười nói với Trần Tuấn Nam.
“Nói gì vậy? Chúng ta có thể trò chuyện những chuyện này ở đây, chứng tỏ không coi ngươi là người ngoài.” Trần Tuấn Nam cười ha hả.
“Ta hiểu.” Tiền Ngũ gật đầu, sau đó sắc mặt nặng nề nhìn mọi người, “Vừa rồi nghe các ngươi nhắc đến ‘Trò chơi’, ta chỉ muốn nhắc nhở chư vị, hôm nay không còn sớm, tốt nhất nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
Nói xong, hắn liếc nhìn mọi người trong nhà, rồi nhíu mày thật mạnh.
Tề Hạ hiểu ý Tiền Ngũ.
Hiện tại chủ đề nghiên cứu và thảo luận của hắn và Trần Tuấn Nam có chút nhạy cảm, không chừng câu nào đó sẽ bị nghe lén.
Nhưng “nghe lén” này rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Bản thân đã từng trong tình huống không hề phòng bị, thề son sắt với Trần Tuấn Nam trên sân thượng “Thiên Đường Khẩu” rằng mình chính là “Tiếng Vọng vĩ đại”, nếu thật sự có người nghe lén, hiện tại bản thân đã bị “Thiên cấp” mang đi rồi.
Nói cách khác… những gì bọn họ nói, chỉ là “có khả năng” bị nghe lén.
“Ta thấy ngươi nói đúng…” Tề Hạ gật đầu, cũng liếc mắt ra hiệu với những người bên cạnh, “Hôm nay muộn rồi, đúng là nên nghỉ ngơi.”
Trần Tuấn Nam và Kiều Gia Kính nhao nhao gật đầu.
“Được, hôm nay cũng không sớm, ta tìm chỗ nghỉ ngơi trước.” Trần Tuấn Nam vỗ vai Tề Hạ và Kiều Gia Kính.
“Lừa đảo… vậy ta cũng đi thôi.” Kiều Gia Kính cũng đứng dậy, quay đầu nhìn thoáng qua Tiền Ngũ, gật đầu chào, hai người cùng rời khỏi nhà tù.
Trong phòng chỉ còn lại Tề Hạ và Trịnh Anh Hùng.
Tề Hạ vừa định tìm chỗ nghỉ ngơi, lại phát hiện đứa trẻ trước mắt không ổn.
Hắn liên tục lau mũi, mặt đã đầy máu.
“Này…” Tề Hạ nhíu mày, “Ngươi làm sao vậy?”
“Ta không sao…” Trịnh Anh Hùng hít mũi, cố gắng để máu mũi ngừng chảy vài giây, nhưng rất nhanh lại chảy ra, “Bệnh cũ… ta vẫn luôn như vậy…”
“Cái này gọi là bệnh cũ gì chứ…?”
Tề Hạ đỡ Trịnh Anh Hùng ngồi xuống ghế, nghiêng đầu hắn về phía trước, rồi đưa tay bịt mũi hắn lại.
“Ngươi thường xuyên chảy máu mũi sao?”
“Ừm…” Anh Hùng nhỏ giọng đáp, “Ngươi đang làm gì vậy? Không phải nên ngửa đầu lên sao?”
“Không nên.” Tề Hạ đáp, “Khi máu mũi không ngừng được, ngửa đầu sẽ khiến máu mũi chảy ngược vào dạ dày, không chỉ không thể làm máu đông lại, còn có thể tổn thương dạ dày, ruột và khí quản.”
“Thật á…?”
Tề Hạ bịt mũi Trịnh Anh Hùng, một phút sau thì nhíu mày.
Trong tình huống bình thường, bịt mũi chờ máu tự đông lại là có thể ngừng chảy, nhưng máu mũi của đứa bé này dường như càng ngày càng nhiều, đã bắt đầu chảy ra từ kẽ ngón tay Tề Hạ.
“Hình như đây không phải máu mũi bình thường, ngươi giống như bị thương rồi…”
Tề Hạ buông tay ra, khoang mũi Trịnh Anh Hùng lập tức phun ra một vũng lớn máu tươi, những huyết dịch này hoàn toàn không có dấu hiệu đông lại, ngược lại vẫn tiếp tục chảy.
Hắn sững sờ một chút, chỉ có thể vội vàng xé một mảnh vải nhét vào lỗ mũi Trịnh Anh Hùng.
“Ta không sao… không có gì…” Trịnh Anh Hùng không ngừng khoát tay, “Chảy một lúc rồi sẽ hết…”
Tề Hạ nhìn Trịnh Anh Hùng, không khỏi thở dài.
Chẳng lẽ bởi vì đứa trẻ này là “Linh Khứu”, nên mũi hắn mới bị thương sao?