Chương 356: Các nàng đường | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 26/03/2025
Tô Thiểm, Lâm Cầm, Tần Đinh Đông, Chương Thần Trạch vừa bước ra khỏi khu “Nhân Mã” chật chội, ai nấy đều lộ vẻ mệt mỏi.
“Tiểu Thiểm a, ta nói này…” Tần Đinh Đông xoa xoa cái cổ, hướng về phía Tô Thiểm đang dẫn đầu đội hình mà than thở, “Hôm nay đúng là cả trí lực lẫn tốc độ, muội lôi kéo tỷ muội ta đi đặc huấn đấy à?”
“Nhưng vẫn chưa đủ…” Tô Thiểm lẩm bẩm một mình, “Lẽ nào thật sự phải giống như Tề Hạ nói, vứt bỏ một phần nhân tính, để bản thân trở nên điên cuồng hơn mới được sao?”
“Muội nói gì đấy?” Chương Thần Trạch ở bên cạnh hỏi vọng.
“Ta nói là… Chúng ta có lẽ cần những “trò chơi” khắc nghiệt hơn.” Tô Thiểm lắc đầu, “Các vị đều thông minh cả, mấy cái “Nhân cấp” trò chơi này đối với đội ngũ của chúng ta mà nói thật sự quá đơn giản.”
Lâm Cầm nghe xong, trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Muội thật sự muốn tham gia “Địa cấp”?”
“Đúng vậy.” Tô Thiểm gật đầu khẳng định.
Tần Đinh Đông chớp chớp mắt, ngước nhìn sắc trời: “Giờ đã xế chiều rồi, muội định tham gia “Địa cấp” trò chơi ngay bây giờ?”
“Hai vị tỷ tỷ…” Tô Thiểm nhìn Tần Đinh Đông và Lâm Cầm, “Các tỷ hẳn là tiền bối, cho nên đã “Tiếng Vọng” rồi đúng không?”
Chương luật sư nhíu mày: “”Tiếng Vọng”?”
Tần Đinh Đông và Lâm Cầm đều là những người từng trải, cả hai đều lộ ra vẻ bình thản.
“Hôm nay muội dẫn bọn ta tham gia năm cái “Nhân cấp” trò chơi, chính là để bức bản thân “Tiếng Vọng”?” Lâm Cầm hỏi.
“Đúng vậy.” Tô Thiểm gật đầu, “Hơn nữa ta phát hiện…”Đạo” tựa hồ không khó kiếm như ta tưởng.”
“Muội thông minh hơn người thường, cho nên đối với muội mà nói là không khó.” Lâm Cầm gật đầu, “Nhưng dù muội thắng mọi “Nhân cấp” trò chơi, cũng chưa chắc đủ ba ngàn sáu trăm viên trong vòng mười ngày.”
“Thật sao…?” Tô Thiểm nói lập lờ nước đôi, “Nhưng ta có một dự cảm, ta sẽ tìm ra một phương pháp, có thể trong thời gian ngắn thu thập đủ ba ngàn sáu trăm viên “Đạo”.”
Lâm Cầm nghe xong liền thở dài: “Ta khuyên muội đừng làm vậy.”
“Đừng…?”
“Đừng hiểu lầm.” Lâm Cầm lắc đầu, “Ta chỉ là lo cho an nguy của muội.”
“Có nguy hiểm vậy sao?” Tô Thiểm suy tư một chút, “Theo ta quan sát, “Nhân cấp” trò chơi đều không nguy hiểm đến tính mạng.”
“Tóm lại ta nói đến đây thôi.” Lâm Cầm nói, “Tốt nhất đừng phô trương thu thập ba ngàn sáu trăm viên “Đạo”, nếu muội thật sự muốn làm, vậy đừng tin bất cứ ai đến từ “Chung Yên chi địa”, cứ lén lút mà làm thôi.”
“Cái gì…?”
Tần Đinh Đông nghe đoạn đối thoại này, cũng cảnh giác nhìn Lâm Cầm, Lâm Cầm đáp lại nàng một ánh mắt, cả hai ngầm hiểu ý nhau rồi im lặng.
“Các vị.” Chương Thần Trạch nói, “Chúng ta có nên tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi trước không?”
Tô Thiểm nhìn nàng, đáp: “Ta muốn đánh cược một phen.”
“Đánh cược?” Mọi người nhìn về phía nàng.
Tô Thiểm giơ một ngón tay, chỉ về con đường quanh co trước mắt: “Chúng ta cứ theo con đường này đi thẳng, đi thẳng ra đường lớn, nếu may mắn gặp được “Địa cấp cầm tinh”, đó chính là tạo hóa của chúng ta, ta sẽ tham gia trò chơi của hắn.”
“Tiểu Thiểm…” Tần Đinh Đông lắc đầu, “Muội gọi “Gặp Địa cấp cầm tinh” là “tạo hóa”?”
“Có lẽ không phải “tạo hóa” của các tỷ, nhưng là “tạo hóa” của ta.” Tô Thiểm nói, “Ta phải cảm tạ Tề Hạ, hắn cho ta biết có phương pháp giữ lại ký ức, nếu không phải hắn kéo ta ra khỏi trường hà luân hồi, có lẽ ta bây giờ vẫn còn mang theo mấy cái đồng đội vướng víu đi đánh đơn.”
“Vậy thì?” Lâm Cầm hỏi.
“Cho nên ta nhất định phải tìm cách để bản thân “Tiếng Vọng” trước, nếu không ta biết mình sẽ lại lâm vào thế bị động.” Sau khi nói xong, Tô Thiểm nhìn về phía Tần Đinh Đông, mở miệng hỏi, “Đúng rồi, Đinh Đông tỷ, trước kia tỷ nói ta và tỷ quan hệ rất tốt, “Tiếng Vọng” của ta rốt cuộc là năng lực gì?”
“A?” Tần Đinh Đông ngớ người, “Tiểu Thiểm muội rõ ràng đã “Tiếng Vọng” lần trước, lại không biết năng lực của mình?”
“Đúng vậy.” Tô Thiểm gật đầu, “Lần trước Tề Hạ thủ đoạn cao minh, ta vừa “Tiếng Vọng” xong chưa đầy một phút đã chết oan chết uổng.”
“À cái này…” Tần Đinh Đông cười khổ, “Trước kia hai ta quả thật không tệ, cả ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp… Nhưng ta thực sự không biết “Tiếng Vọng” của muội là gì.”
“Ừm…?” Tô Thiểm dù sao cũng là nữ cảnh sát, nhanh chóng nhận ra lỗ hổng logic trong lời nói của Tần Đinh Đông, “Nói cách khác, ta rõ ràng không nhớ tỷ, mà vẫn có thể giữ quan hệ “bạn tốt” với tỷ…?”
“Ừm… Là…” Tần Đinh Đông có chút xấu hổ cười, “Ta mỗi lần đều sẽ đi tìm muội, rồi giới thiệu lại bản thân mà.”
“Vậy sau này sao tỷ không tìm nữa?” Tô Thiểm truy vấn.
“Ta…”
Nhìn thấy Tần Đinh Đông nghẹn lời, Tô Thiểm rất tự nhiên cười, dù sao đây không phải là thẩm vấn, không cần thiết khiến bầu không khí quá căng thẳng: “Ta đùa tỷ thôi, hai ta ở chung sắp một ngày rồi, ta đương nhiên biết tỷ là bạn thân của ta.”
“A, thật sao?” Tần Đinh Đông nghe xong nhẹ nhàng thở ra, “Vừa nãy muội làm ta sợ đấy.”
Lâm Cầm hứng thú nhìn chằm chằm hai người, nàng biết thủ đoạn giỏi nhất của Tần Đinh Đông là xây dựng bản thân thành một kẻ lừa đảo trăm ngàn sơ hở, nhưng trò lừa gạt của nàng thường giấu trong những sơ hở đó.
Càng cho rằng nàng sơ hở, càng có khả năng rơi vào bẫy của nàng.
Còn Tô Thiểm không biết có nhìn ra tâm tư nhỏ nhặt của Tần Đinh Đông hay không, chỉ bảo mọi người ổn định lại tâm trạng rồi lại lên đường.
Trong năm “Nhân cấp trò chơi” hôm nay, Tô Thiểm thể hiện vô cùng chói sáng, nàng dường như cố ý tiếp cận suy nghĩ của Tề Hạ, ý tưởng của nàng khác thường và hay đưa ra những canh bạc khiến người ta nhíu mày.
Tỉ như hiện tại, nàng lại để cho “ý trời” quyết định việc tìm “Địa cấp”.
Đừng nói cái ngõ hẻm nhỏ này, ngay cả khi chuyên đi tìm “Địa cấp”, nếu vận may không tốt cũng phải tốn vài giờ.
Nhưng vận mệnh đôi khi lại như vậy, nó không bao giờ biết dựa theo ý nghĩ của ngươi.
Khi mọi người thấy Cẩu Đầu Nhân dáng người gầy gò ngồi xổm ở chỗ ngoặt, thần sắc đều thay đổi.
Người kia ăn mặc hơi khác so với các “Địa cấp” khác, hắn cởi trần thân trên, mặc mỗi chiếc áo vest, lộ ra cơ bụng săn chắc đầy lông chó, ủ rũ ngồi dưới đất.
“Là “Địa Cẩu”?” Tần Đinh Đông thấp giọng nói.
Lâm Cầm chợt nhớ tới lần đầu tiên nàng và Tề Hạ thực sự tổ đội tham gia trò chơi, chính là một trận “Người đưa tin” của Địa Cẩu.
Chỉ tiếc Địa Cẩu này có tướng mạo khác với Địa Cẩu trước đây, là một con chó săn lông ngắn màu nâu không rõ giống loài, trông đặc biệt tinh anh.
“Ách…” Địa Cẩu ngẩn người, nhìn bốn nữ sinh đứng trước mặt, nói không cảm xúc, “Các vị tiểu thư, không hay rồi… Sắp hết giờ làm rồi.”