Chương 350: Khác nhau | Thập Nhật Chung Yên

Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 26/03/2025

Mọi người xung quanh đều câm như hến, Sở Thiên Thu liền quay đầu nhìn lão Lữ cùng tiểu nhãn kính.

“Sao… Sao thế?” Lão Lữ có dự cảm chẳng lành, “Ta có nói gì đâu.”

“Hai vị không ra cửa chính xem sao? Nhỡ có người ngoài lẻn vào thì sao?” Sở Thiên Thu cố ý nhấn mạnh hai chữ “người ngoài”, tựa hồ có ý ám chỉ.

Lời vừa dứt, một bóng đen mặc áo da xuất hiện ngay cửa phòng học.

“Muộn rồi, ‘người ngoài’ vào rồi.” Tống Thất lạnh lùng nói.

“À…” Sở Thiên Thu cười gượng, “Đây chẳng phải ‘Mèo’ nhà Lão Thất sao?”

Tống Thất im lặng, bước vào phòng, đảo mắt nhìn quanh, rồi lộ vẻ nghi hoặc.

Tề Hạ bảo hắn đến xác nhận an nguy của Trần Tuấn Nam, nhưng trong phòng này lại có một xác Trần Tuấn Nam, thêm một Trần Tuấn Nam lành lặn không chút sứt mẻ. Mà Trần Tuấn Nam lành lặn lại đang ôm xác Trần Tuấn Nam, cảnh tượng quỷ dị khôn tả.

Đây là “có chuyện” hay “không có việc gì”?

Ánh mắt Sở Thiên Thu lại dán chặt vào tay phải đã lành lặn của Tống Thất, vẻ mặt chần chừ.

“Ngươi…” Tống Thất liếc nhìn hai Trần Tuấn Nam, “Ngươi bây giờ là…”

“Đừng chọc ta.” Trần Tuấn Nam lơ ngơ nói một câu, buông xác “bản thân” xuống, xoay người bước tới trước mặt Sở Thiên Thu.

“Sao?” Sở Thiên Thu hỏi.

“Tiểu Sở… Tiểu gia không biết ngươi đã làm gì, nhưng cứ thấy ngươi có ý đồ bất chính.” Trần Tuấn Nam nheo mắt, “Khuyên ngươi khai thật đi, bằng không tiểu gia cho ngươi ăn tát.”

“Với ngươi thì khó hiểu, nhưng ta thật sự đang cứu ngươi.” Sở Thiên Thu vẻ mặt thành thật, “Ngươi thử nhìn rộng ra xem, ‘Trần Tuấn Nam’ kia vừa rồi phải chết, nên ta tìm cách để ‘Trần Tuấn Nam’ này sống tiếp, đó là đầu đuôi câu chuyện.”

Trần Tuấn Nam nghe xong quay sang hỏi Vân Dao: “Đại minh tinh, ta rối quá, cô nói xem có phải thế không?”

Vân Dao ú ớ không nên lời.

Trần Tuấn Nam lại nhìn Đồng di: “Đại thẩm, có phải vậy không?”

Đồng di suy tư một lát, khẽ gật đầu: “Tuy khó hiểu, nhưng nhìn kết quả cuối cùng thì đúng là như vậy.”

Lão Lữ ngớ người: “Không, không đúng mà…?”

“Không có gì không đúng…” Tiểu nhãn kính nói, “Như Sở Thiên Thu nói, ta nên nhìn vấn đề rộng ra.”

Bác sĩ Triệu lại có ý kiến khác: “Không đúng. Chết không phải các ngươi, bị phục chế cũng không phải các ngươi, các ngươi đương nhiên có thể nhìn rộng ra, nhưng người bị phục chế thì sao…?”

Mọi người mỗi người một ý, tranh cãi không ai nhường ai.

Sở Thiên Thu mặc kệ, đẩy gọng kính, nhỏ giọng hỏi: “Tống Thất… Lần này ngươi đến, có việc gì?”

“Bị người nhờ vả, tận tâm vì việc người.” Tống Thất nói xong bước tới cạnh Trần Tuấn Nam, nhìn hắn vài lần, rồi cúi đầu lẩm bẩm.

***

Trong ngục giam.

Chu Lục tới trước cửa phòng giam của Tề Hạ, gõ tượng trưng vào song sắt.

“Sao?” Tề Hạ ngồi trên ghế, ngoảnh đầu lại.

“Tống Thất có chuyện muốn nói với ngươi.” Chu Lục không khách sáo tiến vào, “Có tiện không?”

Chưa đợi Tề Hạ gật đầu, Chu Lục đã nói luôn: “Ta đang ở ‘Thiên Đường Khẩu’, tình hình khá phức tạp, ta thấy Trần Tuấn Nam đang ôm xác Trần Tuấn Nam, xác vẫn còn ấm, chắc vừa mới chết, nhưng ở đó còn một Trần Tuấn Nam lành lặn…”

“Ừm…?”

Chu Lục mặc kệ Tề Hạ thắc mắc, tiếp tục: “Ta thấy là thế, có người nói Sở Thiên Thu dùng ‘Tiếng vọng’ gì đó để phục chế Trần Tuấn Nam, nhưng cụ thể thế nào… không ai biết, ngay cả Sở Thiên Thu cũng không chịu nói.”

Tề Hạ khẽ chớp mắt.

Phục chế… Trần Tuấn Nam?

Vì sao…?

Suy tư vài giây, Tề Hạ ngẩng đầu: “Giả.”

Chu Lục không nói thừa, đưa ngón tay lên tai, khẽ nói: “Biện hắn thật giả.”

Tống Thất gật đầu, cúi xuống nói với Trần Tuấn Nam: “Sáng nay ta dẫn người đến ‘Thiên Đường Khẩu’, gặp ngươi ở cửa, lúc đó ngươi nói câu đầu tiên là gì?”

“Ta mẹ nó nhớ được à…” Trần Tuấn Nam ngẩng lên nhìn Tống Thất, ngẩn người một lúc rồi nói, “Chắc là… Tiểu Tống…?”

Tống Thất ngớ ra, thấy có chút kỳ lạ.

Kỳ lạ không phải thái độ của Trần Tuấn Nam, mà là sáng nay hắn nghe thấy câu đầu tiên đúng là “Tiểu Tống”.

“Ngươi còn việc gì không?” Trần Tuấn Nam thất thần hỏi, “Đầu óc ta đang loạn… Tốt nhất đừng chọc ta.”

Nghe vậy, Tống Thất lùi lại một bước, khẽ nói: “Ba phần giả, bảy phần thật.”

Chu Lục truyền lại lời của Tống Thất cho Tề Hạ không sót một chữ.

Tề Hạ cau mày: “Bảy phần thật…?”

Hắn không rõ tình hình ở hiện trường thế nào, người này hoặc là thật, hoặc là giả, thế nào lại bảy phần thật?

“Ta có thể trực tiếp nói chuyện với hắn không?” Tề Hạ hỏi.

“Không thể.” Chu Lục lắc đầu, “Hừ, ngươi thông minh thì nghĩ nhiều làm gì, ta chịu truyền âm cho ngươi là hết lòng rồi, không hài lòng thì tự về mà xem.”

Tề Hạ không đôi co, chỉ nói: “Vậy ngươi hỏi hắn, có một đứa trẻ tên Trịnh Anh Hùng, hỏi hắn lần đầu ta gặp Trịnh Anh Hùng, trong phòng có mấy người?”

Chu Lục mất kiên nhẫn truyền câu hỏi đi.

Trần Tuấn Nam nghe xong cũng nhíu mày: “Tống Minh Huy… Ngươi cố ý gây phiền phức cho ta hả? Ta làm sao nhớ được có mấy người?”

Tống Thất bất đắc dĩ truyền lại.

Tề Hạ gật đầu: “Chắc là thật.”

Tề Hạ biết tính Hứa Lưu Niên, nếu Trần Tuấn Nam này là Hứa Lưu Niên giả trang, nghe câu hỏi sẽ dựa vào tình hình đoán một con số, nhưng nếu đoán cũng không muốn đoán, tám phần là Trần Tuấn Nam thật.

Nhưng nếu Trần Tuấn Nam không sao… Vậy xác chết mà Tống Thất nói là sao?

“Phục chế” là sao?

Sở Thiên Thu làm sao có năng lực đó?

Năng lực đó nghe cứ như là…

“Chờ một chút…”

Tề Hạ thấy không ổn, đây chẳng phải năng lực “Sinh sôi không ngừng” sao?

Sở Thiên Thu vì sao có thể dùng “Sinh sôi không ngừng”?

“Ngươi thật sự đang cố gắng hướng tới ‘Toàn năng’ sao?” Tề Hạ lẩm bẩm.

“Uy.” Chu Lục gọi, “Ngươi hỏi xong chưa? Ở đó có xác chết đó, ngươi chắc chắn hắn thật chứ?”

“Ta hỏi xong rồi.” Vừa dứt lời, Tề Hạ cảm thấy đầu hơi đau, chỉ có thể vịn trán nói, “Mặc kệ có xác chết hay không, chỉ cần ‘Trần Tuấn Nam’ không sao là được.”

Chu Lục hồ nghi nhìn Tề Hạ, chỉ “Ừ” một tiếng, không nói thêm, tiện thể truyền lời của Tề Hạ cho Tống Thất.

“Tốt, ta biết rồi.” Tống Thất gật đầu, vừa định nói với Trần Tuấn Nam, lại thấy hắn tò mò nhìn mình chằm chằm.

“Sao?” Tống Thất hỏi.

“Tiểu Tống… Trạng thái vừa rồi của ngươi… Ta thấy quen lắm.” Trần Tuấn Nam buông xác “bản thân” xuống, đứng lên nhìn thẳng vào mắt hắn, “Ngươi đang giao tiếp từ xa với ai đó sao?”

“Đúng.” Tống Thất gật đầu.

“Chu Mạt…?” Trần Tuấn Nam thăm dò, “Hay phải gọi là… Chu Lục?”

“Ngươi… Ngươi lại biết?”

“Thì ra là thế…” Trần Tuấn Nam cười khổ, hiểu ra, “Tiền Ngũ, ‘Mèo’, Chu Lục… Ha ha ha… Thì ra là vậy…”

Quay lại truyện Thập Nhật Chung Yên

Bảng Xếp Hạng

Chương 1186: Bé ngoan

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 4 1, 2025

Chương 2097: Màu đen bạch tuộc

Chương 1185: Quá sớm

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 4 1, 2025