Chương 347: Bị giả mạo? | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 26/03/2025
Vân Dao không ngờ Sở Thiên Thu lại đoán trước được nàng muốn nói, nhất thời nghẹn họng, trừng mắt nhìn hắn.
“Thật tốt a, lại có thể đánh cược đến chết ‘Địa cấp’…” Sở Thiên Thu đầy ẩn ý nhìn Trần Tuấn Nam, “Nếu ‘Chung Yên chi địa’ chúng ta cũng có nhân vật như vậy, thì tốt biết bao, đúng không?”
Vân Dao cảm thấy Sở Thiên Thu đã thay đổi rất nhiều, so với lần đầu gặp mặt còn điên cuồng hơn.
“Sở Thiên Thu… Ngươi thật sự nguyện ý nhường vị trí thủ lĩnh?” Vân Dao dò hỏi.
“Cái ‘thủ lĩnh’ này quan trọng lắm sao?” Sở Thiên Thu cười khẩy, “Lần nào ta cũng phải bất chấp nguy hiểm tập hợp các ngươi lại, lo ăn uống, lại an bài hành động cho từng người… Các ngươi tưởng ta nhàn lắm sao?”
“Ngươi…”
Khuôn mặt Sở Thiên Thu dần trở nên âm trầm, hắn quay đầu quét một lượt đám người: “Thật thú vị a… Ôm đầu Địa Xà đến trước mặt ta, một đám tụ tập ở đây chuẩn bị bãi miễn ta?”
“Tuy nghe có vẻ không công bằng với ngươi, nhưng sự thật là vậy.” Vân Dao quả quyết nói, “Chúng ta tụ tập ở đây không phải để sống lâu dài, càng không phải để phân chia giai cấp, chúng ta theo ngươi là để tìm đường ra ngoài. Nếu ngươi không thể đưa bọn ta ra ngoài, vậy sao còn muốn tập hợp chúng ta lãng phí thời gian?”
“Vậy ngươi cứ lập một tổ chức khác đi.” Sở Thiên Thu cười nói, “Ở đây ai muốn theo ngươi cứ việc đi theo.”
“Như vậy quá chậm.” Vân Dao lắc đầu, “Cách nhanh nhất không phải thay đổi tất cả thành viên, mà là thay đổi thủ lĩnh.”
“Vậy ra là ngươi luôn ích kỷ như vậy sao?” Giọng Sở Thiên Thu dần trở nên lạnh lẽo, “Vì tự mình lập tổ chức thì quá chậm, nên định cướp luôn ‘Thiên Đường Khẩu’?”
Nói xong, Sở Thiên Thu nhìn Đồng di: “Đồng di, ngài cũng là Nguyên lão, ngài cũng nghĩ vậy sao?”
“Tiểu Sở…” Đồng di cũng chỉ mới biết kế hoạch của Vân Dao vài phút trước, làm sao có thể nghĩ ra lý do thoái thác? Nàng chỉ biết cười khổ nói với Sở Thiên Thu: “Ta thấy Vân Dao cũng không phải đứa trẻ làm loạn, hay là hai đứa con cứ nói chuyện đàng hoàng đi?”
Nghe vậy, Vân Dao đại khái biết được lập trường của Đồng di, bèn thừa cơ nói: “Coi như không nhắc đến chuyện ‘Cầm tinh’ Địa cấp… Lần trước ngươi thuê ‘Mèo’ huyết tẩy ‘Thiên Đường Khẩu’, xem ra cũng không xem chúng ta là đồng đội a?”
“Ồ?” Sở Thiên Thu nhíu mày, “Huyết tẩy Thiên Đường Khẩu sao…”
“Chẳng lẽ ta nhớ nhầm?” Vân Dao hỏi.
“Không.” Sở Thiên Thu lắc đầu, “Chuyện đó đúng là ta làm.”
Lời vừa thốt ra, mấy thành viên “Thiên Đường Khẩu” đều sửng sốt.
“Nhưng nếu ta nói ta làm vậy là để tìm một con đường ra ngoài… Các ngươi có tin không?” Sở Thiên Thu đảo mắt nhìn mọi người trong phòng, ánh mắt điên cuồng tột độ.
“Ngươi…” Vân Dao hít sâu một hơi, gật đầu nói, “Được, ngươi nói ngươi đang tìm đường ra ngoài, vậy ngươi thông qua đồ sát đồng đội, đã phát hiện ra điều gì mà trước kia không thấy?”
Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng máy đóng sách “cùm cụp” giòn tan của bác sĩ Triệu.
Sở Thiên Thu nhìn bác sĩ Triệu, khóe miệng nở một nụ cười vô cùng đáng sợ.
“Vân Dao a… Ta thật sự đã tìm được một con đường.”
Sở Thiên Thu móc từ túi ra một khối huyết nhục đỏ tươi, dùng hai ngón tay gắp bỏ vào miệng, nhai vài cái rồi nuốt xuống bụng, sau đó nhe hàm răng dính đầy máu tươi cười với đám người.
Vân Dao thấy bộ dạng này của Sở Thiên Thu, không tự chủ lùi lại nửa bước.
“Bác sĩ Triệu, ngươi không cần cứu hắn.” Sở Thiên Thu cười nói, “Ngươi đang may vá cái đống huyết nhục kia, căn bản không phải của Trần Tuấn Nam.”
“Cái gì?” Bác sĩ Triệu ngẩn người, Trần Tuấn Nam cũng ngớ ra.
Trần Tuấn Nam yếu ớt quay đầu, cảm thấy mình hình như nghe nhầm.
“Tiểu gia ta không phải Trần Tuấn Nam sao…?” Trần Tuấn Nam cười khổ, “Chẳng lẽ ta sắp chết nên mặt giống Ngô Ngạn Tổ sao…?”
“Hắn là hàng giả.” Sở Thiên Thu nói, “Trần Tuấn Nam thật sự cùng Kim Nguyên Huân đi giúp ta lấy đồ, chẳng mấy chốc sẽ về.”
“Cái…” Trần Tuấn Nam cuối cùng cũng hiểu ý Sở Thiên Thu, muốn vùng vẫy ngồi dậy, nhưng cảm thấy toàn thân bị đinh chi chít, chỉ cần khẽ động là đau nhói, “Đại gia… Bác sĩ Triệu sao ngươi giống Dung ma ma vậy…”
“Ngươi, ngươi đừng lộn xộn…” Bác sĩ Triệu lo lắng nói, “Ngươi ít nhất phải nằm đến khi máu đông lại…”
“Ta mẹ nó còn nằm cái rắm…” Trần Tuấn Nam thở hổn hển ngồi dậy, vô số vết thương lại rách toạc, máu tươi chảy ròng ròng, “Tiểu Sở… Vừa nãy ngươi nói năng lung tung cái gì đấy… Mở to mắt chó của ngươi ra… Nhìn kỹ xem… Tiểu gia ta là ai…”
Trần Tuấn Nam muốn đứng lên, nhưng dù thế nào cũng không nhúc nhích được, hắn lần đầu tiên bị thương nặng đến vậy mà không tự sát thành công, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến việc làm sao để chết.
“Ta nhìn rõ ràng, ngươi là kẻ giả mạo.” Sở Thiên Thu cười đứng trước mặt Trần Tuấn Nam, “Rốt cuộc ngươi là ai? Giả dạng thế này trà trộn vào ‘Thiên Đường Khẩu’… Lại có mục đích gì?”
“Tiểu tử… Đúng là phản ngươi…” Trần Tuấn Nam chậm rãi giơ một tay ra, nắm lấy áo Sở Thiên Thu, “Ta thế nhưng là người ‘Tiếng vọng’ qua… Ngươi chọc ta như vậy… Có hay không tốt đẹp?”
“Ý gì đây?” Sở Thiên Thu cười đẩy tay Trần Tuấn Nam ra, “Ta chỉ đang vạch trần một kẻ giả mạo thôi.”
Vân Dao có chút khó hiểu nhìn Sở Thiên Thu và Trần Tuấn Nam, cảm thấy đầu óc mình hơi rối loạn.
“Sở Thiên Thu, ngươi đừng hòng đánh lạc hướng.” Vân Dao tức giận nói, “Ta từ khi rời ‘Thiên Đường Khẩu’ vẫn luôn ở cùng Trần Tuấn Nam, hắn bị thương ta một đường cõng hắn, không rời nửa bước, ngươi dựa vào cái gì nói hắn là giả mạo?”
“Vậy có khả năng hay không…” Sở Thiên Thu lại nhe hàm răng dính đầy máu tươi, nhìn chằm chằm Vân Dao nói, “Từ lúc ngươi lần đầu tiên nhìn thấy hắn hôm nay, hắn đã là giả mạo?”
“Hoang đường!” Vân Dao ngắt lời, “Coi như hắn là giả mạo, coi như hắn là ai đó đóng vai… Vậy tại sao ngay cả ‘Tiếng vọng’ của Trần Tuấn Nam cũng có thể đóng vai? Sở Thiên Thu, bây giờ ngươi nói dối cũng không cần nháp trước sao?”
“‘Tiếng vọng’?” Sở Thiên Thu khựng lại, “Ai nhìn thấy?”
“Ta.” Vân Dao nói xong liền quay đầu chỉ vào Từ Thiến và Yến Tri Xuân, “Ba người chúng ta đều nhìn thấy.”
Vừa dứt lời, Vân Dao cảm thấy hơi chột dạ, đặt tay lên ngực tự hỏi, nàng xác thực không tận mắt chứng kiến Trần Tuấn Nam phát động “Tiếng vọng”.
Nhưng nếu hắn là giả trang, vậy vì sao phải cùng Địa cấp “Cược mạng”?
Còn chưa đợi nàng nghĩ thông suốt, cửa phòng học bị đẩy ra, hai người bước vào.
Một người là Kim Nguyên Huân, còn người kia chính là Trần Tuấn Nam.