Chương 346: Muốn chết | Thập Nhật Chung Yên

Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 26/03/2025

Bên trong phòng, Triệu đại phu mồ hôi nhễ nhại, hắn đang cẩn thận kiểm tra vết thương cho Trần Tuấn Nam.

Hắn cảm thấy sự tình này có chút khó giải quyết.

Thương thế của nam nhân này không chỉ đơn thuần là vết cắt, mà còn xen lẫn cả những tổn thương do đâm chọc, như thể thứ tạo nên vết thương chồng chất kia không phải lưỡi dao, mà là đầu nhọn. Những đầu nhọn này cắm sâu vào thân thể hắn, sau đó lại xoay mạnh, vừa tạo vết thương, vừa xé rách da thịt.

Người bình thường không thể nào tỉnh táo nổi trước cơn đau như vậy, nhưng nam nhân này vẫn còn thức.

Lẽ nào hắn đã từng chịu đựng những vết thương tương tự nhiều lần rồi sao?

“Ê… huynh đệ.” Triệu đại phu vỗ nhẹ vào mặt Trần Tuấn Nam, “Giờ ngươi không được ngủ, ở đây không có thuốc tê, chỉ có vài dụng cụ đơn giản để xử lý vết thương thôi… Ngươi phải nói chuyện phiếm với ta, biết không?”

“Mẹ… tiểu gia biết cái quỷ gì…” Trần Tuấn Nam hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà, thầm rủa một tiếng, không biết đang suy tư điều gì.

Triệu đại phu mở hộp đồ nghề “Thiên Đường Khẩu” đã chuẩn bị sẵn, trong đó có rất nhiều kéo và dao, nhưng không đạt tiêu chuẩn y tế, chắc hẳn là văn phòng phẩm lấy từ trường học. Ở đây không có kim khâu, thứ duy nhất có thể dùng được có lẽ là…

Triệu đại phu lấy ra một cái máy đóng sách từ trong đống dụng cụ, mở ra xem đinh bấm bên trong. Trong tình cảnh đơn sơ này, có lẽ máy đóng sách là lựa chọn tốt nhất.

Trần Tuấn Nam quay đầu nhìn Triệu đại phu, biểu cảm phức tạp nuốt nước miếng: “Đợi… đợi chút… có thể cho tiểu gia nói hai câu không?”

“Được, chúng ta phải nói chuyện liên tục.” Triệu đại phu cài máy đóng sách lại, tách phần đế và thân máy ra, cúi đầu xem xét vết thương của Trần Tuấn Nam, “Trong lúc ta xử lý vết thương, chúng ta cần nói chuyện phiếm liên tục, ngươi tuyệt đối không được ngủ thiếp đi.”

“Ngươi…” Trần Tuấn Nam bất lực nhìn Triệu đại phu, “Ta nói… mỗi lần ngươi chữa bệnh cho người khác, hình như biến thành một người khác vậy…”

“Thật sao?” Triệu đại phu không ngẩng đầu lên, túm lấy vết thương trên bụng Trần Tuấn Nam, rồi dùng thân máy đóng sách “Cùm cụp” một tiếng, đóng hai mép vết thương lại với nhau, sau đó dùng kéo bẻ những đầu đinh dựng đứng vào phía trong.

Hắn phát hiện làm như vậy thực sự có thể tạm thời khép vết thương lại, nỗi lo lắng trong lòng cũng vơi đi phần nào.

Dù sao huyết dịch sẽ từ từ đông lại, việc duy nhất có thể làm bây giờ là cố gắng giảm diện tích vết thương, ngăn máu chảy nhiều.

“Ê, đừng ngủ.” Triệu đại phu lau mồ hôi, nói thêm, “Nói cho ta biết ngươi đang nghĩ gì đi?”

“Ta muốn chết.” Trần Tuấn Nam lạnh lùng nói.

“Á? Hỏng hỏng…” Triệu đại phu hơi bối rối nói, “Người anh em này bắt đầu nói sảng rồi, tiếc là ở đây không có điều kiện truyền máu, ngươi ráng nhịn chút đi…”

Từ Thiến và Yến Tri Xuân ngồi nép ở góc phòng, nhìn Triệu đại phu chữa trị cho Trần Tuấn Nam, nhưng không biết phải giúp thế nào.

Vân Dao sau khi vào phòng không lâu thì vội vã rời đi, không biết đi đâu, trong phòng giờ chỉ còn Hàn Nhất Mặc, cùng lão Lữ và tiểu nhãn kính đưa Trần Tuấn Nam tới.

“Bác sĩ, hắn có sống được không?” Từ Thiến rụt rè hỏi.

“Ta khó mà nói…” Triệu đại phu lắc đầu, “Loại thương thế này vốn không phải chuyên môn của ta, có sống được hay không thì phải xem tạo hóa của hắn.”

“Tạo hóa của ta không tốt… Mau cho ta chết đi…” Trần Tuấn Nam đưa tay muốn đẩy Triệu đại phu ra, nhưng phát hiện mình chẳng còn chút sức lực nào.

“Hắn hồ đồ đến mức này rồi…” Từ Thiến lo lắng nói, “Có cứu sống được thì có phải cũng thành ngốc không?”

“Thiến tỷ à…” Trần Tuấn Nam cười khổ nhìn Từ Thiến, “Sao các ngươi cứ không tin ta vậy… Có thể tới giết tiểu gia đi được không?”

Một lúc sau, Vân Dao từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, nàng nhìn vết thương của Trần Tuấn Nam, thấy đối phương chưa chết thì nhẹ nhàng thở ra.

Phía sau nàng còn có mấy người đi theo, một người là Tú cô nương da ngăm đen, Lý Hương Linh.

Còn có một người phụ nữ ưu nhã khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, Đồng di.

Người thứ ba là một cô nương ăn mặc rất ít vải, chính là Điềm Điềm mấy ngày nay không lộ diện.

Nhìn thấy Đồng di bước vào, lão Lữ lập tức đứng dậy, cung kính xoa xoa hai bàn tay, nói: “Tiểu Thiền, sao cô lại tới đây?”

Đồng di nhíu mày: “Đừng gọi Tiểu Thiền… Nhiều trẻ con như vậy.”

“Dạ! Vâng vâng vâng!” Lão Lữ gật gật đầu, quay đầu nói với mọi người, “Đồng lão sư vào rồi, các ngươi phải tôn kính một chút.”

Mọi người ở đây đều không phản ứng đến hắn.

“Vân Dao tỷ…” Lý Hương Linh không hiểu hỏi, “Ngươi kêu ta tới là…?”

Vân Dao suy tư một chút rồi nói: “Hương Linh, Đồng di, tiểu nhãn kính, các ngươi là số ít “Tiếng Vọng Giả” trong lần trước, ta muốn để các ngươi chứng kiến một sự kiện ở đây.”

“Chứng kiến một sự kiện…?”

Vân Dao lấy cái đầu người khô quắt, già nua của Địa Xà từ dưới gầm bàn lên, đặt lên trên mặt bàn.

Mọi người thấy vậy đều biến sắc.

Thứ này không phải mặt nạ, cũng không phải đầu người, mà là một cái đầu rắn khổng lồ thật sự.

Đây là đầu của “Cầm Tinh” Địa cấp.

“Các ngươi đây là…?” Đồng di có chút kích động hỏi.

“Đồng di, ngài là Nguyên Lão của “Thiên Đường Khẩu”.” Vân Dao nói, “Chờ lát nữa xin ngài nói một câu công đạo.”

Chưa đợi Vân Dao kịp nghĩ thông suốt, Sở Thiên Thu đã đẩy cửa bước vào, Kim Nguyên Huân luôn đi theo hắn như hình với bóng lần này lại không xuất hiện.

Sở Thiên Thu sau khi bước vào nhìn xung quanh một vòng, mỉm cười nói: “Sao vậy? Chiến trận lớn quá.”

Vân Dao có chút cảnh giác nhìn Sở Thiên Thu, hỏi: “Trương Sơn và Hứa Lưu Niên đâu?”

“Trương Sơn mang Tiểu Niên đi chấp hành nhiệm vụ.” Sở Thiên Thu tìm một cái ghế chậm rãi ngồi xuống, ngồi đối diện với cái đầu Địa Xà, nhưng hắn tựa như không thấy gì cả, hỏi Vân Dao, “Ngươi tìm chúng ta có chuyện gì?”

“Đã ngươi hỏi, vậy ta sẽ nói thật.” Vân Dao đưa tay chỉnh lại cái đầu Địa Xà, để cặp mắt rắn chết trừng trừng hướng về phía Sở Thiên Thu, “Hôm nay có một nam nhân cược mạng, cược chết “Cầm Tinh”, nói cách khác, việc mà ngươi Sở Thiên Thu bao năm qua không làm được, hắn đã làm được.”

“Ồ?” Sở Thiên Thu nhướng mày, “Vậy thì thật là quá lợi hại, hắn ở đâu? Ta muốn gặp hắn.”

Vân Dao sững người, căn phòng học này vốn không lớn, Triệu đại phu từ đầu đến cuối đều đang xử lý vết thương cho Trần Tuấn Nam, Sở Thiên Thu lại làm như không thấy?

“Người đó chính là Trần Tuấn Nam.” Vân Dao nói, “Sự tồn tại của hắn chứng minh rằng cược mạng với “Cầm Tinh” Địa cấp không phải là chắc chắn thất bại, chỉ cần chúng ta có chiến thuật hoàn thiện, thêm dũng khí và “Tiếng Vọng” vừa đủ, ai cũng có thể khiêu chiến “Cầm Tinh”.”

Đồng di và Lý Hương Linh quay đầu nhìn vết thương của Trần Tuấn Nam, họ cảm thấy Vân Dao có chút chấp niệm, tuy nói nam nhân này chưa chết ngay, nhưng cũng chẳng khác gì người chết.

“Ra là hắn sao?!” Sở Thiên Thu kích động đứng lên, “Vậy thì tốt quá, xem ra hắn thích hợp làm thủ lĩnh “Thiên Đường Khẩu” hơn ta, đúng không?”

Quay lại truyện Thập Nhật Chung Yên

Bảng Xếp Hạng

Chương 1189: Giải phóng chi chiến

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 4 1, 2025

Chương 2100: Huyết khắp toàn thành

Chương 1188: Lâm thời át chủ bài

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 4 1, 2025