Chương 32: Cược mệnh | Thập Nhật Chung Yên

Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 25/03/2025

Một câu nói vang lên, tất cả mọi người đều kinh hãi tột độ.

Ngay cả ả người chuột kia cũng ngẩn người ra một lát.

“Ngươi… muốn cược mạng?” Ả ta lắp bắp xác nhận.

“Không sai.” Tề Hạ gật đầu khẳng định, “Ta muốn cược chính cái mạng này của ta.”

Yết hầu của ả người chuột khẽ động, nuốt khan một ngụm nước bọt, rồi run rẩy đáp: “Không, không cần thiết phải thế chứ?”

Phản ứng của ả vượt quá sức tưởng tượng của Tề Hạ.

Hắn vốn cho rằng lũ quái vật đeo mặt nạ này hẳn phải vui vẻ khi có kẻ nguyện đánh cược sinh mạng, cớ sao ả ta lại hoảng loạn đến vậy?

“Ta… ta đây chỉ là một trò chơi “Tìm” đơn giản thôi mà, ngươi, ngươi cược mạng có phải là quá khoa trương rồi không? Hơn nữa chúng ta chỉ cần một “Đạo” là đủ vé, ngươi đâu cần phải đánh cược cả tính mạng…”

Lâm Cầm và Kiều Gia Kính đứng bên cạnh cũng vô cùng khó hiểu.

“Trò chơi này… còn có thể cược mạng sao?” Kiều Gia Kính nhíu mày hỏi, “Thế nhưng mà tên lừa đảo kia cược mạng để làm gì chứ? Chúng ta không đủ “Đạo” sao?”

“Ta nhớ đến lời lão già tiều tụy kia, muốn thử một lần ở chỗ này.” Tề Hạ hạ giọng nói, “Nhìn bộ dạng đối phương, dường như cực kỳ sợ hãi việc ta “Cược mạng”.”

“Ta biết ngươi rất muốn thắng.” Lâm Cầm xen vào, “Thế nhưng mà ngươi đánh cược cả tính mạng để mở hộp mù, nếu xảy ra chuyện gì thì sao? Nếu “Đạo” không nằm trong đó thì sao?”

“Ta sẽ thắng.” Tề Hạ nói xong liền ngẩng đầu nhìn về phía ả người chuột, “Ta đã đặt cược, có thể bắt đầu chưa?”

Ả người chuột im lặng hồi lâu, mới run rẩy đáp: “Ngươi nếu thật sự muốn cược mạng, vậy thì đừng hối hận… Bây giờ trò chơi bắt đầu.”

Tề Hạ bước vào căn phòng.

Ả người chuột định lui ra đóng cửa lại, Tề Hạ đột nhiên kéo tay ả.

Động tác này khiến ả người chuột giật mình thon thót.

Tề Hạ mặt không đổi sắc, vươn tay chậm rãi từ trong túi áo trên của ả người chuột, lấy ra một cái “Đạo”.

“Ta tìm được rồi.”

Ba người đứng ngoài cửa đồng loạt há hốc mồm kinh ngạc.

Thế này cũng được sao?

Trò chơi vừa bắt đầu, đã tìm thấy “Đạo” trên người trọng tài.

Thế này thật sự không phá hoại “Quy tắc” sao?

Chỉ thấy ả người chuột run rẩy không ngừng, dường như vô cùng sợ hãi.

“Nếu ta đoán không sai, chỉ cần ngươi đóng cửa phòng lại, gian phòng này sẽ không thể có “Đạo” nữa, đúng không?” Tề Hạ hùng hổ dọa người hỏi.

“Sao… sao ngươi biết?”

“Đơn giản thôi.” Tề Hạ nhẹ giọng đáp, “Mỗi lần ngươi giải thích quy tắc trò chơi, đều phải đứng trong phòng, nói cho chúng ta biết “Hiện tại” trong phòng này có một cái “Đạo”. Câu nói này của ngươi không sai, tiếc rằng nó lại là một cái bẫy lớn.”

Thấy ả người chuột không đáp lời, Tề Hạ tiếp tục: “”Hiện tại” trong phòng quả thật có một cái “Đạo”, chỉ tiếc là nó sẽ biến mất ngay lập tức.”

Đôi mắt ẩn sau lớp mặt nạ của ả người chuột bắt đầu điên cuồng đảo quanh, nghẹn ngào hồi lâu mới hỏi: “Ngươi chỉ vì cái giả thuyết táo bạo này, mà đánh cược cả mạng sống của mình?”

“Giả thuyết? Đương nhiên không phải.” Tề Hạ tiếp tục, “Điều khiến ta vững tin, là lúc ngươi tuyên bố Điềm Điềm “Trò chơi thất bại”.”

“Cái gì?!”

“Lúc ấy ả ta đóng kín cửa, theo lý mà nói tất cả chúng ta đều không hề hay biết gì về tình hình bên trong, nhưng ngươi vừa mở cửa ra đã nói ngay với Điềm Điềm rằng ả ta thất bại.” Tề Hạ bất đắc dĩ lắc đầu, “Vì sao ngươi lại biết ả ta không tìm thấy?”

“Ta…”

“Câu trả lời quá rõ ràng, ngươi biết trong phòng không thể nào có “Đạo”.”

Cơ thể ả người chuột hơi rùng mình.

“Còn trò chơi “Loài chuột” lại là một cái bẫy khác, chúng ta đều cho rằng loài chuột thích ẩn náu vào ban ngày và hoạt động về đêm, tìm mục tiêu trong bóng tối, đó cũng là phương hướng suy nghĩ của Điềm Điềm, theo lý mà nói ả ta không sai. Nhưng trên đời này còn có những loài chuột khác, chúng sẽ giấu đồ quan trọng trong miệng mình, đúng không?”

Ả người chuột nhìn chằm chằm Tề Hạ hồi lâu, biết mình đã thua thật rồi.

Ả ta ngập ngừng, bỗng nhiên dồn hết sức lực đẩy Tề Hạ ngã xuống đất, rồi quay đầu bỏ chạy.

“Mẹ kiếp!” Kiều Gia Kính thấy vậy liền lập tức đưa tay bắt lấy ả người chuột, nhưng ả ta nhanh như một con chuột thật sự, thoăn thoắt tránh được.

Tốc độ của ả ta rất nhanh, nghênh ngang chạy trốn trên đường phố.

Mấy người giờ phút này đều có chút luống cuống, họ chưa bao giờ nghĩ đến lũ quái vật đeo mặt nạ này lại có thể bỏ trốn.

“Tình huống thế này là sao… Tên lừa đảo kia?” Kiều Gia Kính đỡ Tề Hạ đứng dậy, vẻ mặt khó hiểu, “Ả ta vì sao lại bỏ chạy?”

“Ta cũng không biết.” Tề Hạ lắc đầu, nhưng biểu tình phảng phất như đang nghĩ đến điều gì đó.

Lẽ nào “Cược mạng”, chỉ là…?

Hắn nhìn về phía hướng ả người chuột bỏ chạy, định xác nhận lại suy nghĩ của mình, nhưng không khỏi phải trợn tròn mắt kinh ngạc.

“Sao vậy?”

Tề Hạ vươn tay, run rẩy chỉ về phía xa.

Ba người quay đầu nhìn lại, cũng lập tức ngây người tại chỗ.

Chỉ thấy giữa không trung xuất hiện một bóng người lơ lửng, chặn đường ả người chuột.

“Mẹ kiếp… Kẻ hủy diệt sao…?” Âm thanh của Kiều Gia Kính hơi run rẩy, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của hắn.

Chỉ thấy người kia giữa không trung khẽ phất tay, ả người chuột liền ngồi bệt xuống đất, dường như toàn thân đều không còn sức lực.

Ngay sau đó, hai người ở phía xa biến mất, một giây sau lại xuất hiện trước mặt bốn người Tề Hạ.

Màn như thiên thần hạ phàm này, khiến đầu óc bốn người nhất thời trống rỗng.

Giữa không trung lơ lửng là một nam nhân thân hình cao gầy, hắn trần truồng, khoác lên mình một chiếc áo choàng làm bằng lông vũ màu đỏ như máu, mái tóc dài tán loạn cũng cắm vài cọng lông vũ, giờ phút này cả người trên không trung lộn nhào, tựa như một con chim.

Bốn người bị cảnh tượng trước mắt dọa cho không nhẹ, ai cũng không dám mở miệng nói chuyện.

Còn ả người chuột thì càng run rẩy toàn thân, dường như có thể nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào dưới lớp mặt nạ.

“Người chuột, ngươi muốn làm gì?” Nam nhân nhẹ giọng hỏi, “Ngươi vừa rồi là muốn bỏ trốn sao?”

“Ta… ta…” Ả người chuột run rẩy không ngừng, âm thanh cũng biến dạng.

“Bỏ trốn là không được đâu.” Nam nhân chậm rãi hạ cánh, đưa tay dịu dàng vuốt ve đầu ả người chuột, “Ngươi phải ngoan một chút, “Cược mạng” chính là “Cược mạng”.”

“Chu Tước đại nhân…!” Ả người chuột gào khóc kêu lên, “Xin tha cho ta…!”

“Khó mà làm được a.” Người được xưng là “Chu Tước” duỗi ra ngón tay thon dài, không ngừng vuốt ve trên mặt nạ ả người chuột, “Nguyện đánh cược thì phải chịu thua, là đối phương muốn cùng ngươi cược mạng, ta cũng không có cách nào đâu.”

Trong lòng Tề Hạ có một tia dự cảm chẳng lành, hắn cố lấy dũng khí đáp lời: “Ta… Ta không muốn mạng ả ta, ta đánh cược mạng mình, chỉ là vì thu hoạch được nhiều “Đạo” hơn thôi.”

“Ồ?” Chu Tước ngước mắt nhìn Tề Hạ, tay đã từ từ dời xuống, dời đến cái cổ trắng nõn của ả người chuột, giống như nắm chặt một con chuột thật sự mà túm lấy ả.

Toàn thân ả người chuột cứng đờ run rẩy, một câu cũng không dám nói.

“Nhất định phải vậy sao?” Tề Hạ nhíu mày, “Ta là người đề xuất “Cược mạng”, hiện tại ta không muốn mạng ả ta, chỉ muốn “Đạo”, giết ả ta với ta mà nói không có ích gì.”

Ả người chuột nghe được Tề Hạ dường như đang cầu xin cho mình, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt ngập tràn nước mắt.

Chu Tước nghe được lời của Tề Hạ, thu tay về, “Phốc” một tiếng bật cười.

“Có ý tứ a… Người chuột, mau đứng dậy đi… Hắn tha cho ngươi rồi.” Hắn vỗ vỗ lưng ả người chuột.

Quay lại truyện Thập Nhật Chung Yên

Bảng Xếp Hạng

Chương 420: Tiếng lòng

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 3 27, 2025

Chương 1333: Đã phân thắng bại, cũng quyết sinh tử

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 27, 2025

Chương 419: Xin nghe đề

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 3 27, 2025