Chương 309: Thiết cầu quỹ tích | Thập Nhật Chung Yên

Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 26/03/2025

Vân Dao kiên nhẫn giảng giải toàn bộ nguyên lý cho Trần Tuấn Nam một lượt, lúc này hắn mới ước chừng hiểu rõ ra.

“Nguyên lai ngươi dùng con số để đại biểu mỗi người a?” Trần Tuấn Nam gật gù, nhìn lên vách tường khắc đầy văn tự của y, “Xác thực so với tiểu gia thuận lợi hơn một chút a…”

“Ngươi giúp đại ân rồi, Trần Tuấn Nam.” Vân Dao nhắm mắt lại, nhanh chóng nhớ lại mấy vấn đề vừa rồi, suy nghĩ kỹ thì xác thực không liên quan đến “đúng sai”, mà chỉ có “trái phái”. Câu trả lời cuối cùng của mỗi hiệp sẽ xác định phương hướng di động của thiết cầu.

Chỉ cần hiểu được điểm này, lại thêm tùy thời sửa chữa vấn đề, sẽ có cơ hội cực lớn để khống chế thời cơ giết người.

Ý tưởng nhảy thoát của Trần Tuấn Nam quả thực đã giúp đại ân, hai người bọn họ có thể là những kẻ dẫn đầu tìm ra “đáp án” chân chính.

Dù sao, những người trước đó sửa chữa vấn đề đều sẽ sửa thành “Muốn ngồi xuống sao?”, cho thấy thủ đoạn của họ tuy có sửa đổi vấn đề, nhưng hơi phổ thông, rất dễ khiến người ta sinh nghi.

Trần Tuấn Nam “hắc hắc” cười một tiếng, rồi nói ra: “Tiểu gia biết mình rất đẹp trai, ngươi cũng không nên yêu ta.”

“Yên tâm, ta không thích nam nhân.” Vân Dao không cần nghĩ ngợi đáp.

“A?”

Đáp án này hiển nhiên vượt quá dự đoán của Trần Tuấn Nam.

Vân Dao suy tư một lát rồi hỏi: “Vậy nên ngươi muốn một mực chọn “Không”, là vì cố gắng dời “tử vong” về phía bên tay phải của bọn ta, đúng không?”

“Không sai, tiểu gia nghĩ như vậy.” Trần Tuấn Nam gật đầu đồng ý, “Cố gắng để cự cầu hạ xuống ở bên kia trước, rồi bọn ta tìm xem có quy tắc nào khác không.”

Vân Dao nghe xong, chậm rãi gật đầu: “Xem ra lần này cùng ngươi tham gia trò chơi thật là một lựa chọn tốt. Chỉ cần ta không chết, hoặc thu được “tiếng vọng”, thì phần “Địa cấp” công lược này có thể hoàn chỉnh chiếm được.”

Trần Tuấn Nam nghe xong bỗng nhiên hứng thú: “Đại minh tinh, tổ chức của các ngươi hiện tại tại sao lại thu thập công lược?”

“Bởi vì bọn ta muốn cược chết tất cả “Cầm tinh”.” Vân Dao kiên định hồi đáp.

“Nha a?” Trần Tuấn Nam không ngờ lại nhận được đáp án này, “Chơi lớn đến vậy sao?”

“Đây là động lực tiến lên của bọn ta.” Vân Dao thở dài một hơi nhẹ nhõm nói, “Nếu ở chỗ này sinh tồn lâu dài mà không có mục tiêu… Ta sẽ phát điên mất.”

“Thế nhưng mà cược chết “Cầm tinh” có ý nghĩa sao…?” Trần Tuấn Nam khó hiểu hỏi.

“Đừng nói nữa.” Vân Dao dường như đã biết gì đó, vội vàng cắt ngang Trần Tuấn Nam, “Mặc kệ ý nghĩa là gì, đây đều là phương hướng ta tiến tới.”

“Được rồi…” Trần Tuấn Nam gật đầu, “Vậy tiểu gia đã biết.”

Hai người cúp điện thoại, Trần Tuấn Nam lại gọi cho người ở phòng phía dưới.

Sau mười một hồi chuông điện thoại vang lên, đối phương mới bắt máy.

“Thiến tỷ, đã lâu không gặp, gần đây thế nào?”

“Nói tiếng người.”

“Được rồi.” Trần Tuấn Nam cười hề hề, “Lần này vấn đề là “Một năm có năm mùa, đúng không?”.”

“Cái vấn đề thiểu năng gì thế…” Từ Thiến tức giận nói, “Ta biết rồi, cúp máy.”

“Đợi một chút.” Trần Tuấn Nam gọi lại nàng.

“Sao?”

“Thiến tỷ, ba hiệp.” Trần Tuấn Nam cười nói, “Trong ba hiệp, tiểu gia sẽ khiến một người tham dự trong đó chết thảm, nhưng sẽ để ngươi sống sót.”

Một câu nói ngắn ngủi khiến Từ Thiến lạnh sống lưng.

“Ngươi, ngươi nói với ta cái này làm gì?”

“Ta muốn chứng minh một lần mình đã hoàn toàn nhìn thấu quy tắc, đồng thời có thể tùy ý nắm giữ thời cơ giết người.” Trần Tuấn Nam cười đểu một cái, “Thiến tỷ, tiểu gia đang uy hiếp ngươi đấy, ngươi mau khẩn trương lên đi!”

“Cái… Cái gì…” Từ Thiến quả thực hơi khẩn trương, “Ngươi nói ngươi đã nhìn rõ cái trò chơi này rồi sao?”

“Không sai.” Trần Tuấn Nam gật đầu nói, “Nếu như trong ba hiệp mọi chuyện thật sự diễn ra đúng như tiểu gia nói… Ta muốn ngươi gọi Địa Xà đến, nếu không tiểu gia lập tức giết ngươi.”

“Ngươi…” Từ Thiến suy tư một lát, vẫn mang giọng mạnh miệng nói ra, “Vậy thì chờ ba hiệp sau rồi nói.”

Hai người cúp điện thoại trong không khí căng thẳng.

Trần Tuấn Nam cũng không để ý chút nào, dựa vào ghế kiên nhẫn chờ đợi.

Vị trí cự cầu hiện tại nên ở trên đầu cô gái bên tay phải của Vân Dao. Nếu đáp án lần này là “Đúng”, vậy cự cầu sẽ trở lại đỉnh đầu Vân Dao. Nếu là “Không”…

Y tự tay chỉ vào vị trí trên sơ đồ vẽ trên tường.

“”Buồn bực âm thanh nam”… Đến lượt ngươi.”

Trên màn hình dần dần sáng lên dòng chữ.

“Câu trả lời cuối cùng của vấn đề lần này là —— “Không”.”

Quả nhiên.

Hiện tại đã là đề thứ bảy.

Theo “Đệ nhất nhân” nhận được câu hỏi ngày càng xa mình, ảnh hưởng do việc Trần Tuấn Nam sửa đổi câu hỏi gây ra sẽ ngày càng lớn.

Dù sao, tất cả những người phía sau đều sẽ bị ảnh hưởng bởi câu hỏi của y, từ đó thay đổi đáp án của bản thân.

Tiếp đó, y có xác suất cực lớn giết chết người tham dự bên tay phải của “Buồn bực âm thanh nam”, chỉ là vấn đề “Nghĩ” và “Không nghĩ”.

Theo tiếng xích trên đỉnh đầu vang lên, thiết cầu hẳn đã treo trên đầu “Buồn bực âm thanh nam”.

Chỉ có điều, còn cách “Rơi xuống” một câu hỏi nữa, nên lần này hắn chưa chết được.

Vài phút sau, Vân Dao lại một lần nữa gọi điện thoại tới, lần này vấn đề vẫn hoang đường như cũ.

“Xin hỏi một năm có mười hai tháng sao?”

Trần Tuấn Nam cười, gọi điện thoại cho Từ Thiến.

Nhưng y đã sửa đổi sơ qua câu hỏi.

“Xin hỏi một năm có mười ba tháng sao?”

Hồi 8 kết thúc, lần này đáp án vẫn là “Không”.

Dù không nhìn thấy cự cầu, nhưng theo suy đoán, nó hiện tại đã cách Vân Dao rất xa, ít nhất là cách nhau hai gian phòng.

Bên phải Vân Dao lần lượt là “Lo lắng nữ” và “Buồn bực âm thanh nam”, lúc này cự cầu đã lướt qua phía trên hai người bọn họ, đi tới đỉnh đầu một người xa lạ.

Và người đầu tiên nhận được câu hỏi, nếu tính toán không sai, cũng không sai biệt lắm ở đối diện mình.

Nếu không phải cái người mặc quần trắng kia, thì là người bên tay trái của nàng.

Trần Tuấn Nam ước chừng dựng lại bản đồ trong đầu.

Theo lời Vân Dao, tọa độ của nàng là “0”, dù sao nàng là điểm bắt đầu của tất cả.

Câu hỏi đầu tiên xuất hiện trên màn hình của nàng, lần đầu tiên cự cầu cũng treo trên đỉnh đầu nàng.

Hiện tại đã đến đề thứ chín, vậy người tiếp theo đặt câu hỏi có tọa độ là “-8”, tức là người thứ tám tính từ bên tay trái của Vân Dao. Còn cự cầu treo trên đỉnh đầu người “3”, tức là người thứ ba tính từ bên tay phải của Vân Dao.

“Ai…?”

Trần Tuấn Nam cảm giác có gì đó là lạ.

Bởi vì đám người ở trong một vòng tròn, tổng cộng có mười hai gian phòng, nên tọa độ của hai gian phòng này không chỉ đơn giản là “-8” và “3”.

Vì “-8” đã rất gần “3”, dù sao “-8” trong vòng tròn này cũng có thể viết là “4”, còn “3” cũng có thể viết là “-9”.

“Bọn họ là hàng xóm…?”

Hiện tại vấn đề trở nên hơi trực tiếp, “người đặt câu hỏi” có làm rõ ràng quy tắc hay không?

Hắn có đem câu hỏi “Muốn rơi xuống sao?” truyền lại cho người hàng xóm của mình hay không?

Quay lại truyện Thập Nhật Chung Yên

Bảng Xếp Hạng

Chương 1694: Thủy Tinh Lam Toản Thiên Dực

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 29, 2025

Chương 782: Điên đảo nhân quả

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 3 29, 2025

Chương 1693: Khôn Lan giới sôi trào

Vạn Cổ Đệ Nhất Thần - Tháng 3 29, 2025