Chương 291: Riêng phần mình tâm tư | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 26/03/2025
Thiên Mã và Thiên Hổ vừa đi, ngục giam liền chìm vào tĩnh lặng. Tiền Ngũ lại lần nữa rơi vào trầm tư.
“Ngũ ca…” Tống Thất tiến đến bên cạnh Tiền Ngũ, cúi người xuống, do dự nói, “Có nhất thiết phải giao dịch với chúng không? Ngươi ra lệnh một tiếng, chúng ta liền khai chiến, mặc kệ ả có phải là “Thiên Mã” hay không, huynh đệ đều…”
“Không cần thiết.” Tiền Ngũ cắt lời, “Ta cũng muốn biết cái “Tiếng Vọng” lớn kia rốt cuộc là chuyện gì. Từ khi “Mèo” thành lập đến nay, chưa từng nghe loại âm thanh này, làm rõ lập trường của đối phương rất quan trọng.”
“Thuộc hạ hiểu rồi, Ngũ ca.” Tống Thất gật đầu.
“Đúng rồi…” Tiền Ngũ nheo mắt lại, nói thêm, “Xem ra Thiên Mã bọn chúng cũng không biết chuyện “Thiên Đường Khẩu”…”.
“”Thiên Đường Khẩu”…?” Tống Thất nhíu mày, “Ngũ ca, ngươi nói “Tiếng Vọng” lớn kia có liên quan đến vụ giao dịch lần trước của chúng ta sao?”
“Khả năng rất lớn.” Tiền Ngũ nhẹ gật đầu, “Chúng ta quy mô tấn công, rất có thể dẫn đến “Tiếng Vọng” của kẻ khác. Huống chi “Tiếng Vọng” này lại xuất hiện vào đêm khuya, nghĩ thế nào cũng không thoát khỏi liên quan đến sự kiện lần trước.”
“Thuộc hạ hiểu rồi.” Tống Thất gật đầu, “Ngũ ca, thuộc hạ đi gọi Nhị Thập Nhất đến, tối nay cho huynh đệ chỉnh đốn một phen, sáng mai liền tiến về “Thiên Đường Khẩu”.”
“Tốt.” Tiền Ngũ gật đầu, “Lão Thất, dặn dò, nếu thật sự tìm được người kia… Nhớ phải giữ bí mật.”
…
Địa Hổ nhìn thấy quang môn sáng lên, chậm rãi đứng dậy.
Lúc này, có vài người tham gia đang đi về phía hắn, thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, bọn chúng có vẻ muốn tham gia trò chơi của Địa Hổ.
“Cút!” Địa Hổ gầm lên, “Còn dám tiến lên một bước, ta giết hết lũ chúng bay!”
Mấy người tham gia khựng lại, chậm rãi rút lui.
Hôm nay lại là một ngày không thêm ca.
Địa Hổ vác một bao tải lớn đi vào quang môn. Một số “Cầm Tinh” nhao nhao cúi chào hắn, sau đó không quay đầu lại biến mất ở hành lang bên kia.
Nhưng Địa Hổ lại không nhanh không chậm, từ từ đi đến trước một cánh cửa gỗ, phảng phất đang đợi gì đó.
Không lâu sau, một thanh niên đeo mặt nạ đầu ngựa tiến đến, khẽ gọi, “Lão sư, hôm nay…”
“Ngươi cút trước đi.” Địa Hổ nói, “Một lát nữa ta sẽ tìm các ngươi.”
“Vâng…” Thanh niên mặt nạ đầu ngựa cung kính gật đầu, có vẻ biết tính tình của Địa Hổ, thế là không nói một lời rời đi theo hành lang.
Địa Hổ tĩnh tĩnh chờ đợi, đến khi hơi mất kiên nhẫn, đang chuẩn bị rời đi, thì cánh cửa gỗ trước mắt rốt cuộc mở ra.
Phía sau cánh cửa gỗ là một quầy rượu. Địa Dê từ đó chậm rãi bước ra. Hắn cố ý chậm trễ một chút, nhưng không ngờ Địa Hổ lại đứng ở trước mắt, thế là chỉ có thể quay đầu bước đi.
“Nha…” Địa Hổ lộ vẻ tươi cười, đầy mong đợi nhìn Địa Dê.
Địa Dê phảng phất không thấy gì, vòng qua Địa Hổ đi ra.
Địa Hổ hơi tức giận nhìn hắn, sau đó nhanh chân tiến lên, nói, “Nha!”
Địa Dê thấy không thể trốn thoát tên ôn thần này, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, “Nha cái gì?”
“Hôm nay về muộn vậy!” Địa Hổ cười nói, “Sao vậy? Công việc bận lắm hả? Thắng hay thua?”
“Liên quan gì đến ngươi?”
“Chúng ta là bạn học cũ mà!” Địa Hổ hưng phấn nói, “Có phúc cùng hưởng, gặp họa cũng phải nói ta nghe chứ!”
“Không cần.” Địa Dê lắc đầu, “Chuyện của ta, ta tự giải quyết.”
“Ta đây có sẵn biện pháp rồi!” Địa Hổ ném bao tải trên lưng xuống trước mặt Địa Dê, “Nhìn xem đống “Đạo” mới tinh này, phiền phức thật… Sao lại nhiều thế này? Ta nên xử lý thế nào đây?”
“Ngươi muốn xử lý thế nào thì xử lý.”
“Ngươi có muốn không? Muốn thì ta cho ngươi mượn!” Địa Hổ nói, “Lãi ngày 9.5%, ngươi tìm đâu ra được chỗ cho vay nặng lãi rẻ như vậy?”
Địa Dê nhìn bao tải trên mặt đất, mặt không biểu tình ngẩng đầu hỏi, “Địa Hổ… Nói nghiêm chỉnh, người ngươi phái đến hôm nay, rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
“Thần thánh phương nào?” Địa Hổ khẽ nhíu mày, “Ngươi muốn nói gì?”
“Ta muốn biết ngươi thật sự ngu xuẩn… Hay là đã sớm nhìn thấu điểm này.”
Địa Hổ nghe xong, chậm rãi cúi đầu xuống, yên lặng.
Địa Dê thấy vẻ mặt của Địa Hổ, tự nhiên cũng đoán được gì đó.
“Ánh mắt của hắn… Thủ đoạn hắn sử dụng…” Địa Dê run rẩy nói, “Ngươi không cảm thấy chúng ta đã từng thấy hắn rồi sao?!”
“Ta… Ta biết ý ngươi, nhưng làm sao có thể?” Địa Hổ chỉ tay ra sau lưng, “Hắn chỉ là một người tham gia không có “Tiếng Vọng”… Sao hắn có thể là…”
“Hổ, “Thiên Dê” là một vị trí trống.”
“Cái gì?!” Địa Hổ sững sờ, “Lão Hắc… Ngươi vừa nói gì vậy…?”
“Ta đã gặp Thiên Long, chính miệng hắn nói cho ta.” Địa Dê nói, “Mặc dù chuyện này không nên nói… Nhưng ngươi đã rõ chưa?”
“Ngươi nói Dê ca căn bản không trở thành “Thiên Dê”…?” Địa Hổ chớp chớp mắt, “Hắn rời đi khoảng một tháng trước… Lại một lần nữa trở thành người tham gia?”
“Đây không phải càng đáng sợ sao?” Địa Dê quay đầu nhìn Địa Hổ, “Ngươi và ta đều biết Dê ca là người như thế nào… Hắn có thể khiến nơi này long trời lở đất. Ở đây có mấy “Cầm Tinh” cản được hắn?!”
Đang lúc không khí hết sức căng thẳng, một âm thanh lười biếng vang lên từ sau lưng hai người.
“Không thể nào.”
Bọn họ nhìn lại, người đến là Nhân Xà.
“Tiểu tử nhà ngươi…” Địa Hổ muốn tiến lên cho hắn một bạt tai, rồi lại chợt nhớ mình đã tấn thăng “Địa cấp”, chỉ có thể nhẹ nhàng đẩy Nhân Xà một cái, “Ai cho phép ngươi nghe lén?”
Nhân Xà bị Địa Hổ đẩy lùi về sau một bước, sau đó cười nói, “Ba chúng ta quan hệ thế nào? Ta nghe một chút thì sao?”
Địa Hổ trầm ngâm một lát, hỏi Nhân Xà, “Vì sao ngươi nói “Không thể nào”? Với năng lực của Dê ca, hoàn toàn có thể thông quan tất cả trò chơi của chúng ta.”
“Tiểu Hổ tử à, ngươi đúng là toàn cơ bắp.” Nhân Xà cười đẩy hắn một cái, nhưng Địa Hổ không hề nhúc nhích.
“Ta sao lại toàn cơ bắp?”
“Còn nhớ không…” Nhân Xà nói với Địa Dê, “Dê ca từng nói lý do hắn gia nhập “Cầm Tinh”.”
Vừa nói một câu, hai người đồng thời nhớ ra điều gì đó.
“Dê ca hình như thật sự nói rồi…” Địa Hổ cúi đầu suy tư, “Vì hắn thuộc về “Người bất hạnh”… Hắn dù thế nào cũng không nghe được “Tiếng Vọng”, trải qua thời gian dài đều không thể bảo tồn ký ức… Cho nên gia nhập “Cầm Tinh” là con đường duy nhất của hắn.”
“Nói cách khác… Dê ca dù biến thành người tham gia, hắn cũng tuyệt đối không thể thông quan trò chơi…” Địa Hổ yên lặng cúi đầu, “Bởi vì mỗi lần hắn đều giống như bắt đầu lại từ đầu…”