Chương 277: Chuột trò chơi | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 26/03/2025
“Các ngươi… Các ngươi cũng đừng quá đáng!” Dê Đen thúc thúc giật nảy mình, “Cái mặt nạ thối tha kia của ngươi, có thể bớt làm ta buồn nôn đi được không?”
“Cái đó ta không quản.” Xà thúc thúc lắc đầu nguầy nguậy, “Ngươi không giúp nha đầu, ta liền buồn nôn chết ngươi cho coi.”
Hổ thúc thúc xem chừng cũng chẳng muốn nể mặt hắn, đứng phắt dậy kéo tay ta nói: “Con chuột nhắt, không cần lũ ngốc kia giúp, lão tử tự mình nghĩ trò hay cho ngươi!”
Hắn kéo ta đến ngồi bên bàn đọc sách, rồi cầm giấy bút lên bắt đầu suy tư.
Ước chừng qua thêm vài khắc, một chữ hắn cũng chưa viết ra hồn.
“Tê…” Hắn chậm rãi hít một hơi sâu, rồi lẩm bẩm: “Đánh bao cát với nhảy lò cò không được… Không biết đá cầu có nên chăng…?”
“Ngươi có thể kéo lắm đấy!” Xà thúc thúc khoát tay, “Ngươi muốn tự tay đưa nha đầu đi chịu chết đấy à?”
“Ngươi…!” Hổ thúc thúc tức giận đến râu ria dựng ngược, “Ta làm sao đưa nàng vào chỗ chết?”
“Ngươi đừng có chỉ nghĩ mấy trò con gái ngươi thích chơi, phải xem “Chuột” hợp với cái gì chứ!” Xà thúc thúc lắc đầu, đoạn quay sang Dê Đen thúc thúc, “Người Dê kia, ngươi giúp bọn hắn một tay đi.”
“Cái thái độ của lão hổ kia, ai thèm giúp hắn chứ?”
“Vậy thì ta ôm ngươi cho coi.” Xà thúc thúc đáp.
“Ngươi…” Dê Đen thúc thúc nom như đã từng bị Xà thúc thúc ôm qua vậy, hắn cực kỳ sợ hãi câu nói này.
Chỉ thấy hắn bước đến cạnh Hổ thúc thúc, giật phắt lấy giấy bút: “Uổng cho cái bộ dạng vạm vỡ kia mà chỉ nghĩ ra trò “Đá cầu”, sao ngươi không bảo nó lật hoa dây thừng đi?”
“Lật mẹ ngươi…” Hổ thúc thúc tính khí thật sự quá tệ, hắn lại muốn nổi cơn tam bành.
“Thúc thúc… Cái đó… Mắng chửi người không tốt mà…” Ta kéo tay áo hắn.
“A…?” Hổ thúc thúc hơi sững sờ, rồi trừng đôi mắt ti hí láo liên nhìn ta một cái, “Ta… Ta không mắng chửi ai cả, ta đây, đây là chào hỏi đấy…”
Ta chớp chớp mắt, hắn vừa mới rõ ràng là đang mắng chửi người mà… Sao lại thành chào hỏi được?
Hổ thúc thúc nhìn ta hồi lâu, giọng điệu cũng dịu xuống: “Ai, được được được… Là ta không tốt, ta về sau không nói nữa.”
Dê Đen thúc thúc chẳng thèm để ý đến hắn, ngồi xuống trước bàn nhìn ta, nói: “Tiểu hài nhi, ngươi lại đây, ta có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi.”
“A…?”
Ta chậm rãi bước đến trước mặt hắn, có chút sợ sệt nhìn hắn.
“Ngươi đeo cái mặt nạ kia ở đâu?” Dê Đen thúc thúc giọng điệu rất đều đều, nghe không ra cảm xúc gì.
“Ta hình như là ở trong cái kho hàng…”
“Nhà kho?” Dê Đen thúc thúc cầm bút “xoát xoát” vẽ một gian phòng lớn trên giấy, “Kiểu nhà kho như vầy?”
Dê Đen thúc thúc vẽ rất đẹp, nhưng có vẻ hơi khác so với nhà kho trong trí nhớ của ta.
“Thúc thúc, không gian hình như không lớn đến vậy… Là một cái kho rất nhỏ.”
Hắn gật gù, lấy tờ thứ hai ra lại vẽ một gian phòng nhỏ.
“Là như vầy đúng không…?” Hắn vừa lẩm bẩm vừa vẽ thêm mấy cái kệ hàng, “Trong kho hàng có nhiều đồ không?”
“Hình như không có nhiều lắm…” Ta nhỏ giọng nói, “Chỉ là bên tường có mấy cái giá thôi.”
“Trên kệ có đồ đạc gì không?”
“À, hình như có mấy cái rương, không biết bên trong đựng cái gì.”
Dê Đen thúc thúc rất nhanh vẽ thêm hai người vào trong kho, suy tư chốc lát rồi bắt đầu viết chữ bên cạnh.
“Trò chơi tạm định danh xưng: Trò chơi tín nhiệm.”
“Ta có ý tưởng rồi.” Dê Đen thúc thúc nói, “Tiểu hài nhi, ngươi lại đây, ta nói cho ngươi quy tắc.”
“A…” Ta đến bên cạnh Dê Đen thúc thúc, nhìn hắn vẽ gian phòng cùng mấy hình nhân.
“Trò chơi cần hai người tham gia, vé vào cửa mỗi người hai viên “Đạo”.” Dê Đen thúc thúc vừa nói vừa viết, “Hai người đứng bên trong, hỏi han lẫn nhau về những bí mật riêng tư. Nhất là những bí mật không muốn bị nhắc đến…”
“Sau đó thì sao?” Hổ thúc thúc hỏi.
“Chúng ta có thể đặt ra những luật lệ dối trá. Hai người sẽ chiến thắng theo những luật lệ khác biệt, một người cần nói thật, một người cần nói dối.”
“A?” Hổ thúc thúc xoa cằm, “Tiểu tử ngươi giở trò quỷ à?”
“Không, đây chỉ là đặc tính của loài dê thôi.” Dê Đen thúc thúc lắc đầu, “Trong lúc hai người xé toạc mặt nạ của nhau, cũng sẽ thấy được mặt xấu xí nhất của nhân tính.”
Hổ thúc thúc gật gù: “Tiểu tử ngươi quả thực tâm nhãn nhiều hơn người.”
“Quá khen, dù sao cũng thông minh hơn ngươi một chút.”
“A…” Hổ thúc thúc gật đầu, nhưng rất nhanh liền cảm thấy có gì đó không ổn, “Vậy cái trò chơi này của ngươi liên quan gì đến “Chuột”? Đây chẳng phải là trò của loài dê sao?!”
“Ngươi có chút không biết lý lẽ rồi đấy?” Dê Đen thúc thúc thở dài, “Trò chơi của ta diễn ra trong kho hàng, sao lại không phải của “Chuột”?”
“Ngươi thả rắm…” Hổ thúc thúc xem chừng muốn nói gì đó, nhưng hắn nhìn ta một cái rồi sửa lời, “Ngươi nói năng bậy bạ!”
Hổ thúc thúc giật lấy giấy bút, nói: “Dù sao trò của ngươi cũng quá khó, ta sửa lại cho ngươi một chút!”
Hắn xóa hết tất cả các quy tắc của Dê Đen thúc thúc, rồi viết xuống quy tắc mới.
“Bốn người tham gia, hai người một đội, đội nào cướp được bình hoa ở giữa kho thì thắng, thủ đoạn không hạn chế, vũ khí do trọng tài cung cấp…”
Xà thúc thúc lại ngồi không yên: “Ngươi có thể kéo lắm đấy! Còn dám chê người khác? Đánh nhau trong kho hàng là trò của “Chuột” hả?”
“Vậy thì sao?!” Hổ thúc thúc hỏi ngược lại, “Chẳng lẽ “Chuột” không cần tranh giành địa bàn à?”
“Tranh cái rắm!” Xà thúc thúc lại giật lấy giấy, “Các ngươi cứ cả ngày làm hư tiểu hài tử đi, chuyện này phải xem ta đây.”
Hắn cầm bút lên gạch bỏ quy tắc của Hổ thúc thúc: “Nghe ta đây, vào nhà kho rồi thì dùng năm cái khóa khóa cửa lại, năm cái chìa khóa tương ứng với năm câu hỏi, trả lời đúng thì có chìa khóa, lần lượt là…”
Ba vị thúc thúc cứ như vậy, ngươi cướp rồi ta cướp, suốt cả đêm không ai ngủ.
Bọn họ viết hết tờ này đến tờ khác, có lúc còn suýt đánh nhau.
Đến tận hừng đông, bọn họ mới đưa cho ta một bản nháp tạp nham, viết trò chơi mà ta nhìn vào cũng chẳng hiểu gì.
Lúc này cửa phòng mở ra, Dê Trắng ca ca bước vào.
Hắn luôn cho người ta cảm giác khác thường, quần áo vô cùng sạch sẽ, bộ lông trên mặt cũng rất trắng, nhưng luôn có cảm giác khó gần.
Còn ba vị thúc thúc kia tuy rằng trông thế nào cũng thấy bẩn thỉu, nhưng họ lại rất tốt bụng.
“Chuột, ngươi nghĩ ra gì chưa?” Dê Trắng ca ca tìm một cái ghế ngồi xuống, giọng điệu bình thản hỏi, “Đã cả đêm rồi.”
“A… Ta…” Ta quay đầu nhìn ba vị thúc thúc, họ đều nháy mắt ra hiệu, thế là ta cũng đánh bạo nói, “Ta nghĩ ra rồi…”
“Nói thử xem.”
“Trò chơi của ta… Cần bốn người tham gia, chia làm hai đội để cướp bình hoa, cướp được rồi thì có thể trốn, nhưng cửa bị khóa, trên cửa có năm cái khóa, tương ứng với năm câu hỏi, cần trả lời đúng mới ra được… Khi ra ngoài, hai người cần hỏi nhau những bí mật riêng tư…”
“Hoang đường.” Dê Trắng ca ca ngắt lời.