Chương 195: Muốn gặp Thiên Dê | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 25/03/2025
Tề Hạ chậm rãi đứng dậy, ánh mắt hướng về phía cánh cửa gỗ mục nát.
“Két… két…”
Tiếng đẩy cửa khe khẽ vang lên, Kiều Gia Kính và Lý Hương Linh lách người chui ra.
“Ta thắng…?” Kiều Gia Kính vô tư lự nở nụ cười, “Trùng hợp vậy a, tên lừa đảo, còn có… cái kia.”
Thấy Lý Hương Linh bị thương, sắc mặt Tề Hạ trầm xuống, vội vàng bước tới: “Muội thế nào rồi?”
“Ta không sao…” Lý Hương Linh cố nở nụ cười, “Hiện tại chắc là ổn cả thôi.”
Tề Hạ quan sát vết thương của Lý Hương Linh, thanh mộc côn kia đâm xuyên cánh tay muội, nhưng may mắn không tổn thương đến xương cốt.
Lẽ ra đây không phải là vết thương trí mạng, nhưng ở cái “Chung Yên chi địa” này… những ngày tới của muội e là phải trải qua vô cùng thống khổ.
“Trước kia ta luyện thương pháp cũng từng bị thương như vậy, chẳng mấy chốc sẽ khỏi thôi…” Lý Hương Linh cố gắng cười trấn an.
Giang Nhược Tuyết khoanh tay trước ngực, chậm rãi đứng lên, một lát sau, nàng vuốt cằm suy tư.
“Keng!!”
Tiếng chuông từ xa vọng lại, khiến ba người Tề Hạ giật mình.
Tề Hạ quay đầu, cẩn thận nhìn Giang Nhược Tuyết: “Ngươi định làm gì?”
“Ai thèm ngươi lo?” Giang Nhược Tuyết cười khẩy, tiến lên nắm lấy cánh tay Lý Hương Linh, nhẹ giọng nói, “Tiểu muội muội, muội cần phải hiểu rõ logic trong chuyện này.”
“Lo… Logic?”
“Thanh gỗ này không làm tổn thương xương cốt của muội, chỉ sượt qua da thịt, hơn nữa muội từng bị thương tương tự rồi, lần này cũng vậy thôi, chẳng mấy chốc sẽ lành.” Giang Nhược Tuyết nói rồi xoa đầu Lý Hương Linh, “Nên đừng lo lắng, dưỡng thương cho tốt nha.”
“Hả?” Lý Hương Linh chậm rãi mở to mắt, muội cảm giác cánh tay phải bỗng nhiên không còn đau đớn như vậy nữa.
Giang Nhược Tuyết thừa cơ đưa tay lên thanh gỗ, nhanh chóng rút ra.
Từng tia máu tươi từ cánh tay Lý Hương Linh chảy xuống, nhưng vết thương không lớn, xem ra chỉ là vết thương ngoài da, vài ngày là lành thôi.
“Ngươi… Ngươi không phải là “Cực Đạo” sao?” Lý Hương Linh khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy a.” Giang Nhược Tuyết gật đầu.
“Ta không hiểu…” Lý Hương Linh nhìn Tề Hạ và Kiều Gia Kính, rồi nói với Giang Nhược Tuyết, “Chúng ta không phải là đối địch sao? Tại sao ngươi lại giúp ta?”
“Không cần ngươi hiểu.” Giang Nhược Tuyết ném thanh gỗ sang một bên, khẽ cười nói, ” “Cực Đạo” ta làm việc lúc nào cần các ngươi hiểu?”
Kiều Gia Kính lúc này cũng kiểm tra cánh tay Lý Hương Linh, phát hiện vết thương quả thực đã lành hơn phân nửa.
“Cái kia, ngươi lợi hại thật đó.” Kiều Gia Kính vui vẻ nói.
Giang Nhược Tuyết bất đắc dĩ thở dài, nói: “Được rồi, ta là hết cách với ba người các ngươi rồi, không có việc gì ta đi trước.”
Nàng lần nữa vươn vai, quay người định rời đi.
“Đợi một chút…” Kiều Gia Kính nói, “Con nhỏ mọn kia và tên mặc áo da kia không chừng còn sống, nhưng người đá kia nửa đường rút lui rồi, ngươi chắc vẫn tìm được hắn.”
“Người đá?” Giang Nhược Tuyết gật đầu, “Được, ta biết rồi.”
Nàng quay lưng vẫy tay với đám người, rồi biến mất trên đường phố.
Tề Hạ hồi phục tinh thần, nhìn Kiều Gia Kính và Lý Hương Linh, cả hai đều dính đầy máu, chắc chắn đã chịu không ít thương ngoài da.
“Thế nào? Chúng ta thắng?” Tề Hạ hỏi.
“A!” Kiều Gia Kính bỗng nhiên kêu lên, “Ngươi không nói ta suýt nữa quên mất! Bây giờ vẫn chưa thắng mà!”
Hắn vội vàng kéo Lý Hương Linh quay đầu ấn thang máy: “Con nhỏ mọn vẫn còn trên kia ngốc nghếch chờ chúng ta đó, công phu nữu mau cùng ta lên đi.”
…
Trương Sơn đang ngồi cạnh lá cờ màu lam chờ đợi, trông có vẻ lo lắng.
“Con nhỏ mọn!” Kiều Gia Kính vừa ra khỏi thang máy đã vui vẻ kêu lên, “Ta mang công phu nữu đến rồi!”
Trương Sơn nghe vậy vội vàng đứng dậy: “Quá tốt rồi!”
Tề Hạ cũng đi theo ra khỏi thang máy, trò chơi sắp kết thúc, hắn vẫn còn có vấn đề muốn hỏi Địa Hổ.
Kiều Gia Kính và Lý Hương Linh theo quy tắc, một trước một sau vượt qua cầu độc mộc, sau đó cùng Trương Sơn chạm vào lá cờ.
Trò chơi kết thúc.
Địa Hổ đứng bên cạnh nãy giờ cuối cùng cũng động đậy.
“Hồng sắc phương toàn bộ mò tới lam sắc phương cờ xí, trò chơi kết thúc.” Hắn móc từ trong ngực ra một cái bao bố, ném cho ba người, “Mang theo cái tên không giao vé vào cửa kia, cút đi.”
“Thái độ này đúng là không ưa nổi.” Trương Sơn bất đắc dĩ lắc đầu, rồi quay đầu nhìn Lý Hương Linh, “Tiểu Lý, bị thương?”
“Ừm… Nhưng mà không nặng lắm.” Lý Hương Linh cười nói, “Nói ra thì thật khó tin, người của “Cực Đạo” lại giúp chúng ta.”
“Hả?”
Lý Hương Linh kể lại mọi chuyện vừa gặp với Giang Nhược Tuyết cho Trương Sơn nghe một năm một mười.
Mà Tề Hạ lúc này chậm rãi tiến lại gần Địa Hổ.
“Làm gì?” Địa Hổ tức giận hỏi.
“Ta làm thế nào mới có thể gặp được nàng?”
“Ai?”
” “Thiên Dê” .”
“Ta làm sao biết?!” Địa Hổ đẩy Tề Hạ ra, đi thẳng về phía thang máy.
“Này!” Tề Hạ nắm lấy cánh tay tráng kiện của Địa Hổ, cảm giác như đang nắm một khối đá, “Chuyện này thật sự rất quan trọng với ta… Ta nguyện ý dùng bất cứ thứ gì để đổi…”
Địa Hổ nghe câu này, chậm rãi dừng bước.
Hắn cẩn thận nhìn thẳng vào mắt Tề Hạ, muốn mắng cho một trận, nhưng câu nói Tề Hạ từng nói lại vang lên trong tai hắn.
Trên đời này có rất nhiều con đường, và mỗi người đều có thể tìm thấy con đường thuộc về mình.
Địa Hổ im lặng hồi lâu, mở miệng nói: “Nghe nói trở thành “Thiên” “Cầm tinh” có thể tự do xuất nhập “Chung Yên chi địa”, cho nên ta không biết “Thiên Dê” ở đâu.”
Ánh mắt Tề Hạ chậm rãi ảm đạm xuống.
“Quả là thế sao… Quả nhiên… Nàng thật sự lừa ta…?”
“Hừ.” Địa Hổ hừ lạnh một tiếng, “Ta lại làm sao không bị lừa chứ?!”
Hắn siết chặt bàn tay thành nắm đấm, lẩm bẩm: “Rõ ràng là đã nói tốt mọi chuyện… Kết quả một việc cũng không thực hiện… Ta thật ngu ngốc, thế mà tin “Dê”…”
“Cái gì…?” Tề Hạ ngẩn người, “Nàng cũng lừa ngươi?”
“Hừ.” Địa Hổ lần nữa hừ lạnh một tiếng, “Bị lừa là việc của ta, liên quan gì đến ngươi?”
Tề Hạ nghe vậy nhướng mày, bỗng nhiên nghĩ ra một kế.
“Ngươi xem… Đã ngươi cũng bị lừa, ta cũng bị lừa, vậy tại sao hai chúng ta không đứng chung một chiến tuyến?” Tề Hạ cảm thấy mình như phát điên, hắn đang có ý định liên thủ với một con hổ đầu nhân.
Địa Hổ nghe vậy tóm lấy cổ áo Tề Hạ.
“Ngươi là cái thá gì?” Hắn từ trên xuống dưới quan sát Tề Hạ, “Một kẻ không có “Tiếng vọng” bình thường lại vọng tưởng cùng “Địa cấp” đứng chung một chiến tuyến?! Ngươi dựa vào cái gì?!”
Sát khí bùng nổ, ánh mắt Địa Hổ dường như muốn ăn tươi nuốt sống Tề Hạ.
“Được… Được…” Tề Hạ chậm rãi vươn tay, cố gắng ổn định cảm xúc của hổ, “Ngươi bình tĩnh một chút, là ta nói bậy…”
Địa Hổ nhìn vào đôi mắt Tề Hạ bỗng nhiên trở nên mất mát, hắn buông tay ra, chậm rãi quay người đi, giọng trầm thấp vang lên lần nữa: “Cút đi.”