Chương 177: Nắm đấm cùng binh khí | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 25/03/2025
Trương Sơn cảm thấy nam nhân trước mắt quả thật có chút đáng sợ.
Hắn ngày ngày đều thực chiến, trước khi đến nơi này rốt cuộc là làm cái gì?
“Ta…” Trương Sơn có chút xấu hổ nói, “Vậy ta cũng giới thiệu bản thân một chút, ta tên Trương Sơn, học qua chút tán đả cùng cầm nã, ta từng làm ba năm lính, xuất ngũ về sau thì thành đầu bếp.”
“Đầu bếp?” Mấy người nghe xong đều ngẩn người.
Khí chất của Trương Sơn quả thực không hợp với đầu bếp, hắn dáng người cao lớn vô cùng, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn. Bảo hắn là huấn luyện viên thể hình còn có người tin, nhưng hắn lại là đầu bếp ư?
Tề Hạ khẽ gật đầu, trách không được lần trước Trương Sơn khăng khăng muốn xẻ thịt gấu… Thì ra là do bản năng nghề nghiệp?
“Vậy còn ngươi?”
Hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía cô gái đen gầy kia, Lý Hương Linh.
Cô gái này có làn da màu lúa mì, ngũ quan vô cùng tinh xảo.
Điều thu hút người khác nhất không thể nghi ngờ là đôi mắt kia, Tề Hạ dường như có thể thấy ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt ấy.
Nàng mặc đồ thể thao bình thường, ngồi thẳng tắp.
Thấy mọi người nhìn mình, Lý Hương Linh “vụt” một tiếng đứng lên, cử động của nàng tràn đầy sức mạnh, nhanh nhẹn như một cơn gió.
“Ta tên Lý Hương Linh, sinh trưởng trong một võ thuật thế gia, từ nhỏ luyện lục hợp thương, đến nay cũng đã hai mươi năm.” Nàng chắp tay thi lễ với mọi người, “Rất vui được gặp mặt.”
“Lục hợp thương?” Kiều Gia Kính lộ vẻ kinh ngạc, “Cái gọi là “Tinh khí thần bên trong Tam Hợp”, “Eo mánh khoé bên ngoài Tam Hợp” lục hợp thương?”
“Chính là nó!” Lý Hương Linh tỏ vẻ vui mừng, “Ngươi hiểu về lục hợp thương sao?”
“Đúng vậy, ta từng muốn luyện, chỉ là “trường thương” đối với ta mà nói không thực dụng lắm, cuối cùng đành từ bỏ.” Kiều Gia Kính nói.
“Bây giờ đâu còn thời chiến, trường thương đương nhiên không thực dụng rồi, chúng ta tập võ là để cường thân kiện thể và rèn luyện bản thân.” Lý Hương Linh cười nói, “Nếu ngươi thích, có cơ hội ta sẽ dạy ngươi một bộ thương pháp.”
“Ừ, tốt thôi.” Kiều Gia Kính gật đầu.
Tề Hạ nghe vậy chậm rãi nhướn mày, trách không được cô bé này tinh khí thần nhìn mạnh mẽ hơn người thường rất nhiều, nàng là người luyện võ truyền thống với kiến thức cơ bản cực kỳ vững chắc.
Tuy rằng võ thuật truyền thống không còn chú trọng giết người, nhưng luyện võ hai mươi năm, tính linh hoạt, tính cân đối, năng lực phản ứng, tố chất thân thể của nàng chắc hẳn cũng là đỉnh tiêm.
“Nhìn như vậy… đội hình này xem ra không tệ.” Tề Hạ khẽ gật đầu, “Có lực lượng, kỹ thuật, lại có cả sự linh xảo.”
“Tề Hạ… ngươi lạc quan quá rồi.” Vân Dao nói, “Đối diện là “Người vọng âm”, hơn nữa bọn họ có đủ thời gian chuẩn bị, có lẽ ngày mai chúng ta phải đối đầu với một “Cực Đạo” am hiểu chiến đấu khác cũng là “Người vọng âm”.”
“Có thật không?” Lâm Cầm bên cạnh suy tư một chút, nói, “Ta cảm thấy bọn họ khó tìm được đồng đội khác lắm.”
Vân Dao sững sờ, quay đầu nhìn Lâm Cầm: “Sao ngươi biết?”
“Đoán thôi.” Lâm Cầm đáp, “Hôm nay các ngươi gặp mấy người? Năng lực của từng người là gì?”
Vân Dao nghe vậy hồi tưởng lại, nói, “Ta chỉ biết năng lực của một người, Giang Nhược Tuyết, “Vọng âm” của cô ta là “Nhân quả”.”
Tề Hạ nói thêm: “Còn có Tiêu Tiêu, “Giá họa”.”
Nói xong hắn nhìn Lâm Cầm đầy ẩn ý, Lâm Cầm hiểu ý khẽ gật đầu.
Nàng và Tiêu Tiêu cùng Giang Nhược Tuyết đều đã từng gặp mặt, nhưng xem ra chỉ có Tiêu Tiêu là thích hợp tham gia trò chơi “Hổ” này.
Nếu Giang Nhược Tuyết ra sân, cho dù “Nhân quả” của cô ta mạnh mẽ đến đâu cũng không thể đối kháng Trương Sơn.
Nếu chẳng may cô ta bị thương, thậm chí có thể bị “Nhân quả” phản phệ.
Dù sao cô ta biết rằng mình “bị thương”, nên “sẽ chết”.
Vân Dao tiếp tục: “Còn người thứ ba, xem ra hắn gia nhập “Cực Đạo” chưa lâu.”
Nói rồi cô quay sang nhìn Tề Hạ: “Tề Hạ, ngươi từng giao đấu với hắn, có thấy rõ năng lực của hắn không?”
“Nói về năng lực của hắn… quả thật rất kỳ quái.” Tề Hạ đáp.
“Kỳ quái thế nào?” Lâm Cầm hỏi.
“Hắn có thể biến ra đá từ không trung.” Tề Hạ nói, “Nhưng hình dạng của đá có vẻ như tùy thuộc vào ý muốn của hắn.”
Lâm Cầm nghe vậy gật đầu, nói: “Tên hắn là “Nguyên vật”.”
“”Nguyên vật”?” Vân Dao nhíu mày, “Sao ngươi biết?”
Hàn Nhất Mặc chen vào: “Lúc đó ba người chúng tôi ở trước màn hình, tình cờ thấy ba người bọn họ “Vọng âm”.”
“”Nguyên vật”…” Tề Hạ lẩm bẩm hai chữ này, vẫn cảm thấy không có manh mối.
Lâm Cầm lại tiếp tục: “Ta cho rằng “Nguyên vật” và “Giá họa” có khả năng sẽ tham gia trận đấu ngày mai, nhưng “Nhân quả” thì không, nói cách khác bọn họ nhiều nhất chỉ tìm thêm được một người giúp đỡ.”
“Thật sao?” Vân Dao nửa tin nửa ngờ nhìn Lâm Cầm, “Sao ngươi lại biết?”
“Lại đoán thôi.” Lâm Cầm nói, “Ta cảm thấy “Cực Đạo” không có duyên tốt, nên “Quân dự bị” của bọn họ cũng không nhiều.”
“Nói vậy cũng đúng…” Vân Dao gật đầu đầy ẩn ý.
Mọi người chìm vào im lặng.
“Nhưng cũng có tin tốt.” Vân Dao đổi giọng, ” “Cực đạo giả” đều là một đám điên, bọn họ thích phô trương năng lực cá nhân, nên căn bản không quan tâm đến phối hợp đồng đội, đó là lợi thế lớn nhất của chúng ta!”
Nói rồi cô nhìn Trương Sơn, Kiều Gia Kính, Lý Hương Linh.
Bầu không khí có chút gượng gạo.
Ba người này trước đây gần như không quen biết, so với “Cực Đạo” thì hợp tác đến đâu?
Kiều Gia Kính ngây ngô cười, nói: “Thì ra chúng ta còn cần phối hợp à? Ha ha…”
Người này từng một mình đánh gục ba mươi bảy người.
Trương Sơn cũng khó xử gãi đầu: “Ta… ta còn tưởng là ba đấu ba đơn đả độc đấu chứ…”
Người này từng một mình giết chết gấu.
Hai người này khi đối mặt với nguy hiểm, chưa bao giờ trông cậy vào người khác sẽ đến giúp đỡ.
Tề Hạ chậm rãi ôm trán.
Đội ngũ này bây giờ là hai “nắm đấm” cộng thêm một “binh khí”, so tài lẽ nào không phải là “năng lực cá nhân”?
Tề Hạ biết nếu trò chơi ngày mai thực sự là ba đấu ba đơn đấu thì ngược lại càng tốt, thuần túy so kỹ thuật đánh nhau, cho dù Tiêu Tiêu có “Giá họa” cũng khó chiếm được lợi thế.
Nhưng Vân Dao đã nói, trò chơi “Địa Hổ” có tính hợp tác đồng đội nhất định, ba người bọn họ có thực sự làm được không?
Vân Dao suy tư hồi lâu, nói: “Hay là thế này… chỗ ta có một vài trò chơi nhỏ rèn luyện cảm giác tin tưởng đồng đội, trước đây khi tổ hợp của chúng ta mới thành lập thường xuyên chơi, bây giờ ta sẽ dạy cho các ngươi, các ngươi tạm thời ôm chân Phật rèn luyện một chút ăn ý đồng đội nhé.”
“Ách…” Ba người lộ vẻ khó xử, “Trò chơi nhỏ rèn luyện ăn ý đồng đội…?”
Chỉ mới một ngày trước, Kiều Gia Kính còn muốn đạp Trương Sơn một cước, giờ mới qua một ngày, lại muốn hai người bồi dưỡng được ăn ý đồng đội.
Tề Hạ thấy vậy liền đưa tay ngăn Vân Dao lại, nói với ba người: “Ta thấy không cần thiết, sức mạnh của một đội tạm thời thành lập kém xa việc phát huy tối đa năng lực cá nhân, ngày mai ba người hãy dùng hết sức thi triển bản lĩnh của mình đi.”