Chương 1366: Trương Lệ Quyên (bảy) | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 02/04/2025
Mở cửa, quả nhiên là khuôn mặt luôn xuất hiện trong cơn ác mộng của ta. Nàng hôm nay không còn tóc tai bù xù, chỉ tùy ý búi lại, xem ra so với lần trước hòa ái hơn một chút.
Ta đã sớm chuẩn bị vô số lí do thoái thác để thuyết phục nữ nhân kia, nhưng câu nói đầu tiên nàng thốt ra lại khiến ta sửng sốt.
“Ngươi là ai?” Nàng hỏi.
Ta thừa nhận, ta thực sự không nghĩ tới, khi gặp lại nàng, ta lại cần phải tự giới thiệu.
Nhưng ta phải giới thiệu bản thân như thế nào?
Chúng ta xác thực là người xa lạ, chẳng lẽ ta phải nói… Ta là cái “Giả nhị nãi”?
Thấy ta không nói gì, nàng cúi đầu nhìn bộ quần áo công nhân trên người ta, dường như dần dần nghĩ ra điều gì, biểu lộ nhanh chóng biến đổi.
Chỉ thấy nàng cẩn thận lùi về sau một bước, sau đó lại nhô đầu ra nhìn xung quanh xem có ai khác không, cuối cùng dò xét hỏi:
“Là ngươi, ngươi đến làm gì?”
“Ta… Ta muốn…”
Còn chưa đợi ta nói hết, nữ nhân đã lên tiếng ngăn lại: “Đợi lát nữa, vào trong rồi nói.”
Nàng đưa tay kéo tay áo ta mang vào phòng, sau đó như không có chuyện gì xảy ra ngồi xuống ghế sa lông, bốc một nắm hạt hướng dương, nhẹ giọng hỏi ta:
“Ngươi muốn làm gì? Ngươi làm sao biết nơi này? Ngươi muốn trả thù ta?”
“Rồi đát.”
Nàng nói xong liền gặm một hạt hướng dương.
Mặc dù miệng nói những lời hoang đường, nhưng ta thấy nàng không hề có vẻ gì là khẩn trương.
“Không phải vậy sao…” Ta lắc đầu, hít sâu một hơi, mở miệng nói, “Tỷ, ta không muốn trả thù ai, ta chỉ là có một ý nghĩ…”
“Rồi đát.”
“Lần trước tỷ đến xưởng… đã gây cho ta ảnh hưởng vô cùng lớn…”
“Rồi đát.”
“Thanh danh của ta bị hủy, công việc cũng sắp mất.”
“Rồi đát.”
“Nhưng tỷ hẳn phải biết… Ta căn bản không phải cái gì nhị nãi, năm nay ta mới mười bảy tuổi, gia đình ta là nông dân, ta chỉ làm công kiếm tiền ở đây, ta và Phương chủ nhiệm thậm chí còn chưa nói với nhau mấy câu.”
“Rồi đát.”
“Ta thực sự rất cần công việc này, cho nên ta muốn mời tỷ giúp ta đến xưởng nói với mọi người một tiếng, nói rằng tỷ nhận nhầm người… Người đó không phải ta, như vậy là được.”
“Rồi đát.”
“Như vậy Phương chủ nhiệm cũng sẽ không đuổi ta, các đồng nghiệp cũng sẽ không làm khó dễ ta nữa…”
“Phi!”
Nữ nhân nghe xong, phát ra một âm thanh rất lớn, nàng phun vỏ hạt dưa trong miệng lên mặt bàn, thậm chí còn dính cả nước bọt.
“Nói cái gì vậy…” Nàng ném những hạt hướng dương còn lại trong tay vào đĩa, vừa phủi những mảnh vụn hạt hướng dương trên đùi vừa lạnh nhạt nói, “Ta còn tưởng là chuyện gì ghê gớm…”
“Đúng… Nó, thật ra không có việc gì lớn…” Ta cười khổ một tiếng, “Chỉ cần mấy câu là được… Như vậy là giúp ta một ân tình lớn…”
“Ngươi ngồi đi.” Nữ nhân tùy ý phất tay, nhưng trong phòng trừ chỗ bên cạnh nàng ra, cũng không còn chỗ nào để ngồi.
“Ta không ngồi đâu…” Ta nói.
“Sao lại nói vậy…” Nàng phối hợp nói, “Muội tử, ngươi cảm thấy tại sao ta phải giúp ngươi?”
Ta nghe xong, vẫn cố gắng gượng cười nói: “Tỷ… Chuyện này nói trắng ra là không liên quan đến ta… Là do tỷ…”
“Ta có thể bồi thường cho ngươi một nghìn tệ, coi như là lời xin lỗi, chuyện khác ngươi đừng nghĩ.”
“Cái gì…?”
Ta sững sờ, dù sao cách giải quyết này hoàn toàn khác với yêu cầu của ta.
“Nói thật ra, ta cũng không chắc là đánh nhầm người hay không.” Nữ nhân cúi đầu nhìn bộ móng tay đỏ chót của mình, nhẹ nhàng vuốt ve, “Dung mạo ngươi như vậy, ở xưởng các ngươi được coi là mỹ nữ rồi? Nói thế nào cũng không giống người có trách nhiệm, ngươi muốn ta hoàn toàn tin ngươi thế nào?”
Mười bảy năm qua, đây gần như là lần đầu tiên ta nghe có người khen ngợi tướng mạo của mình, nhưng ta lại không cảm thấy một chút vui vẻ nào.
“Nhưng ta hiểu pháp luật, muội tử, đánh người là sai, cho nên ta bồi thường tiền, xin lỗi, việc này coi như xong.”
“Không… Không phải vậy sao…” Ta lắp bắp nói, “Thế nào gọi là “Không chắc là đánh nhầm người”…? Hơn nữa mục tiêu của ta khi đến đây không phải là tiền… Ta chỉ muốn tỷ nói rõ chuyện này thôi… Dù tỷ có cho ta tiền… Ta cũng mất việc…”
“Vậy ngươi đi báo cảnh sát đi.” Nữ nhân lập tức đổi giọng, “Dù ngươi báo cảnh sát, họ cũng sẽ bắt ta bồi thường tiền và xin lỗi, ta sẽ phối hợp hết mình.”
“…?”
“Dù sao tùy ngươi chọn, hoặc là ta đưa tiền cho ngươi, ngươi rời đi, hoặc là ngươi đi báo cảnh sát.” Nữ nhân nói, “Dù sao cũng không có gì khác nhau… À, đúng rồi, ngươi cũng có thể chọn không cần tiền, không báo cảnh sát, tùy ngươi thôi.”
Nàng có biết mình đang nói cái gì không?
Ta cảm thấy tim mình đập rất nhanh, thậm chí tức giận đến mức hai tay run rẩy, nhưng ta nên xử lý thế nào?
Ở đây cùng nàng liều mạng?
“Có phải hay không… Tỷ đã sớm biết người kia không phải là ta…?” Ta thấp giọng hỏi.
“Ta nói rồi, ta không chắc.” Nàng lắc đầu, “Dù sao thì… Trong phân xưởng chắc chắn có “Nhị nãi” người này, đúng không?”
“Tỷ…”
“Sau khi ta đánh ngươi trước mặt mọi người, lão Phương nhà ta quả thực yên tĩnh hơn không ít.” Nữ nhân nhìn chằm chằm vào ngón tay mình nói, “Vậy chẳng phải mục tiêu của ta đã đạt được rồi sao?”
Đây là cái đạo lý gì…? Đây là kế sách của nàng…?
Không… Không đúng… Ta như bị nàng dẫn dụ vào rồi…
“Vậy ta là cái gì…?” Ta run rẩy hỏi, “Tỷ vu oan ta…! Tỷ khiến ta mỗi ngày bị mấy trăm người bàn tán…! Tỷ khiến mọi người xung quanh xa lánh ta…! Tỷ làm ta mất việc…! Như vậy là cái gì…?”
“Coi như ta nhận nhầm người đi, cho nên ta giải thích với ngươi.” Nữ nhân ngẩng đầu lên, thờ ơ nhìn ta, “Nghe cho kỹ…”Thật xin lỗi nhé… Xin hỏi ngươi muốn bao nhiêu tiền?”
Nhìn vào con ngươi của nàng, ta mới ý thức được đây là lần đầu tiên nàng nhìn thẳng vào mắt ta kể từ khi ta bước vào phòng.
Trong mười bảy năm cuộc đời của ta, chưa bao giờ nghĩ rằng một sự việc lại có thể khó khăn đến thế.
Ngay cả bệnh tật bẩm sinh của Lượng Oa, ta cũng cảm thấy luôn có cách giải quyết.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Dường như có một bức tường vô hình đứng giữa ta và nàng.
Nàng không thể đồng cảm với ta, ta cũng không thể hiểu được nàng.
Vì sao mọi người đều cảm thấy chuyện này chỉ cần cho ta tiền là có thể kết thúc…?
Ta thực sự rất cần tiền, nhưng nếu ta cầm số tiền này… Vậy ta rốt cuộc là ai?
Cái mũ chụp lên đầu ta, còn có ngày gỡ xuống không?
Nàng đứng dậy, đi vào trong nhà, lấy từ trong ngăn kéo ra một nghìn tệ, sau đó ném lên mặt bàn trước mặt ta.
“Khuyên ngươi suy nghĩ kỹ đấy.” Nữ nhân lại ngồi xuống nói, “Ngươi bước ra khỏi cánh cửa này, ta sẽ coi như ngươi không muốn số tiền này, đến lúc đó ngươi tìm ai cũng vô dụng.”
Mặc dù nàng luôn cúi đầu, nhưng ta cảm thấy thái độ của nàng vô cùng cao ngạo.
“Đây chẳng phải là ức hiếp người sao…” Ta run rẩy nói, “Ta chỉ là một người làm công kiếm tiền… Tỷ làm khó ta làm gì?”
“Ức hiếp người?” Nữ nhân khẽ lắc đầu, “Ta không phải đã nói rồi sao? Ta xin lỗi, bồi thường tiền, như vậy còn tính là ức hiếp người?”
Đúng vậy, từ góc độ của nàng mà nói, nàng không hề ức hiếp người, nhưng nếu ta lấy một nghìn tệ này, ta biết mình sẽ mất việc và thanh danh…