Chương 1341: Vĩnh Hằng bắt đầu | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 02/04/2025
“Cho nên ngươi muốn giết ta, nhất định phải hủy đi thế giới này sao?” Tề Hạ vẫn nói, “Thế giới này gánh chịu ý chí năm xưa của ta, nó được thành lập với chấp niệm ‘giết ngươi’, vậy nên ngươi mới cảm nhận được sát ý to lớn từ toàn bộ thế giới.”
Thiên Long chậm rãi đứng lên, không thể tin nhìn Tề Hạ.
Dù cho ý nghĩ của Thiên Long đã vượt xa người thường, nhưng vào lúc này vẫn không cách nào hiểu thấu đáo hàm nghĩa câu nói kia.
“Một cái thế giới được thành lập vì ‘giết ta’ sao…?”
Tề Hạ không nói gì, đứng lên rồi đi về phía xa xăm, không hề quay đầu lại. Thiên Long chỉ cảm thấy đại não hỗn loạn tột độ, đành cất bước đi theo.
Hai người gần như vượt qua toàn bộ sân chơi, đi tới trước một kiến trúc huyết nhục to lớn, tựa như kịch trường.
Kiến trúc tròn trịa kia có vách tường thật dày, như một con ếch xanh khổng lồ nằm trên mặt đất, đang há miệng máu chờ đợi người bước vào.
“Ta đã từng mỗi ngày đều đến nơi này trong một thời gian rất dài.” Tề Hạ ngẩng đầu nhìn kiến trúc huyết nhục to lớn, cất lời.
“Rất dài…? Là bao lâu?”
“Không nhớ rõ.” Tề Hạ đáp, “Có lẽ mấy vạn ngày.”
“Mấy vạn… ngày?” Lúc này Thiên Long vẫn cảm thấy Tề Hạ điên rồ, “Dê Trắng… ngươi…”
Tề Hạ không để ý đến Thiên Long, dẫn hắn bước vào cửa kiến trúc. Bên trong cửa là một hành lang hẹp dài đen kịt, tựa như yết hầu của một cự thú nào đó.
Sau khi hai người đi qua hành lang huyết nhục, trước mắt bất ngờ xuất hiện một khoảng đất trống đỏ ngầu, toàn bộ kiến trúc vào lúc này chậm chạp nhảy lên, cứ như đi vào bụng quái vật khổng lồ.
Khi nhìn thấy mảnh đất trống này, Thiên Long phát hiện quảng trường huyết nhục diện tích không lớn này vậy mà chi chít dấu vết chiến đấu. Vô số vết sẹo hằn sâu trên thành thịt, những vết thương kia khép lại rồi lại vạch phá, sau đó mới lại lên vảy, cứ như trải qua một trận chém giết kéo dài mấy năm với mấy vạn người.
Mà trong sân rộng, có một người đang ngồi xuống, hắn lại không có mặt.
Vài giây sau, Thiên Long phát hiện có điều không đúng. Người trước mắt này mặc trang phục, màu tóc trang nghiêm giống hệt hắn, thậm chí ở trên khuôn mặt trọc lốc kia, ước chừng ở mi tâm còn có một chút chu sa.
“Đây là… cái gì… đồ vật?” Thiên Long không thể tin hỏi.
“Là ta tạo ra ngươi.” Tề Hạ thành thật trả lời, “Trong mấy vạn ngày, ta mỗi ngày đều ở chỗ này chém giết với ngươi.”
Nghe được lời này, Thiên Long chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, nhưng thủy chung không biết nên đáp lại thế nào. Tình huống thế giới mô phỏng này phức tạp hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.
“Còn nhớ rõ không?” Tề Hạ sắc mặt như thường nói, “Khi ngươi lần đầu tiên động thủ với ta, ngươi đã hỏi ta một chuyện.”
Vẻ mặt Thiên Long cứng lại, nhớ tới tình hình lúc đó. Lần đầu tiên động thủ, bản thân đã từng hỏi Dê Trắng——
“Thế giới nội tâm của ngươi mới chỉ tạo thành một ngày, nhưng nhìn bộ dáng của ngươi, quả thực giống như đã dùng phương thức này chém giết với người khác mấy năm.”
“Lúc ấy ngươi đã nói trúng một nửa.” Tề Hạ nói, “Chỉ tiếc khoảng thời gian chém giết không phải mấy năm, mà là mấy chục năm.”
Tề Hạ chậm rãi bước về phía trước, mà “Thiên Long” nơi xa kia cũng như cảm giác được điều gì, ngẩng đầu đứng dậy nghênh chiến.
Hắn không nói một lời, chỉ chắp tay đứng đó.
“Hắn ở đây mô phỏng phương thức chiến đấu Thiên Long trong lòng ta.” Tề Hạ nói, “Chỉ có điều ‘tiên pháp’ hắn phóng xuất ra vẫn là huyết nhục.”
Thiên Long nhìn chằm chằm người trước mắt, chỉ cảm thấy mình lạnh cả người.
“Đây mới là bộ dáng ‘Thiên Long’ trong ký ức của ta.” Tề Hạ cười nói, “Đáng tiếc, chém giết với hắn quá lâu, ngươi trong lòng ta sớm đã không còn mặt. Mỗi lần muốn hồi ức một chút bộ dáng của ngươi, trong đầu lại chỉ nhớ được con quái vật không có mặt này.”
“Khó trách ta xuất hiện trong giấc mộng của ngươi… không có khuôn mặt?” Thiên Long dừng một chút, vẫn cảm thấy không đúng, “Nhưng ngươi lấy đâu ra mấy chục năm…?”
Tề Hạ quay đầu lại, vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên nhìn hắn: “Thiên Long, ngươi muốn nghe một câu chuyện không?”
“Câu chuyện… gì?”
“Một câu chuyện về ‘Vĩnh Hằng’.”
Thiên Long yên lặng hồi lâu, cuối cùng khẽ gật đầu: “Được.”
“Muốn kể xong câu chuyện này, e rằng phải lâu như ‘Vĩnh Hằng’.”
Sắc mặt Thiên Long hiện lên một chút do dự, nhưng giờ phút này ở nơi đây, ở cái địa phương bản thân không có chút lực hoàn thủ này, còn có biện pháp nào để đào thoát?
Hắn giết không chết Tề Hạ, càng không trốn thoát được.
“Một câu chuyện… muốn vượt qua ‘Vĩnh Hằng’?”
“Có lẽ cũng không phải ‘Vĩnh Hằng’, thời gian nào mà chẳng có điểm kết thúc.” Tề Hạ lắc đầu, “Chỉ có điều với người bình thường như ta, cũng đã là ‘Vĩnh Hằng’.”
Tề Hạ chậm rãi bước về phía trước, dưới chân Thiên Long không có khuôn mặt kia bất ngờ xuất hiện một đường vết rách, nuốt chửng thân hình quái dị kia.
Sau đó Tề Hạ ngồi xuống tại chỗ: hắn co chân lại, đối diện với nơi Thiên Long không mặt vừa biến mất.
Hắn tựa hồ từ đầu đến cuối đều không có bất kỳ chiến ý nào, Thiên Long cảm giác mình đang đối mặt với một thứ không thể biết.
“Thiên Long, muốn biết chân tướng nơi này, vậy hãy nhập mộng của toàn bộ thế giới.”
“Cái…”
“Muốn biết nơi này là đâu, biết làm sao trốn đi, biết vì sao ngươi thua, biết cái gì là ‘Vĩnh Hằng’… vậy hãy nhập mộng của thế giới này.” Tề Hạ nói, “Toàn bộ thế giới là một vật sống to lớn, trong mộng của nó có toàn bộ ký ức của ta, cũng có câu chuyện về ‘Vĩnh Hằng’ kia.”
Giờ phút này trong công trình kiến trúc an tĩnh như thời gian ngừng lại, hai người chỉ có thể nghe được tiếng tim đập mạch máu của toàn bộ thế giới.
Muốn biết tất cả… liền phải nhập mộng của toàn bộ thế giới?
“Cũng có lẽ…” Tề Hạ chần chờ một chút, “Sau khi ngươi trải qua ‘Vĩnh Hằng’, sẽ biết ‘Thần’ là vật gì.”
Câu nói cuối cùng của Tề Hạ quả nhiên đâm trúng tâm can Thiên Long, sắc mặt hắn lúc này càng thêm do dự.
“Dê Trắng, ta tiến vào giấc mộng này, còn có thể tỉnh lại không?”
“Ngươi sẽ tỉnh lại sau ‘Vĩnh Hằng’.” Tề Hạ nói thêm, “Đối với ngươi mà nói, có lẽ thà cứ ngủ say mãi đi.”
Thiên Long yên tĩnh hồi lâu, chậm rãi đi đến trước mặt Tề Hạ, cũng ngồi xếp bằng xuống.
Hai người cách nhau vài mét, ngồi đối diện nhau, trang nghiêm là một bức tranh luận đạo quỷ dị.
“Ta đi trải nghiệm ‘Vĩnh Hằng’, vậy còn ngươi?”
Tề Hạ chậm rãi nhắm hai mắt lại: “Ta sẽ ở đây chờ ngươi.”
Thiên Long nghe xong suy tư rất lâu, thở một hơi thật dài, dùng chút “niềm tin” cuối cùng phát động “Nhập mộng”.
Khi “Nhập mộng” được phát động, hắn rốt cuộc tìm được cảm giác quen thuộc.
Thế giới của hắn bây giờ quả nhiên là hiện thực, và dưới chân đại địa cũng quả nhiên có mộng.
Dê Trắng không nói sai.
Trong thoáng chốc, Thiên Long phát hiện mình như biến thành Dê Trắng.
Không, nói đúng hơn là Tề Hạ.
Hắn trở về “Đào Nguyên”.
Hắn đang dẫn theo đông đảo “Người tham dự” phản loạn… Thiên Long?
Đúng vậy, hắn không phải Thiên Long, giờ phút này hắn chính là Tề Hạ.
Đoạn mộng cảnh này lại không bắt đầu từ nguồn gốc “Đào Nguyên”, mà lại bắt đầu từ ngày cuối cùng đám đông toàn diện phản loạn.
Một ngày ngắn ngủi như vậy… nói gì đến “Vĩnh Hằng”?
“Đây chính là ký ức vừa rồi sao?” Thiên Long tự lẩm bẩm.
“Không, không phải.” Âm thanh của Tề Hạ từ nơi phiêu miểu truyền đến.
Thiên Long sững sờ, sau đó khẽ cười nói: “Ngươi vậy mà có thể nghe thấy?”
“Không sai, ta đã nói, thế giới này chính là ta.”