Chương 1308: Đáp án | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 01/04/2025
Giang Nhược Tuyết cùng Lâm Cầm khoác tay lên bả vai Yến Tri Xuân, đem hết thảy “Nhân quả” cùng “Kích phát” của chính mình quán thâu đến trên người nàng.
Biểu lộ ba người đều rất phức tạp, nhưng giờ phút này, không có sự tình gì trọng yếu hơn việc sống sót.
Chính như Thiên Cẩu đã nói, “Mặt trời” dưới chân đã bắt đầu sáng lên ánh sáng nhạt, một khi “Chung Yên thời khắc” đến, tất cả mọi người sẽ chết bởi “Phân ly” của Thiên Long.
Yến Tri Xuân biểu lộ trầm trọng nhìn chằm chằm ánh mắt trên mặt bàn, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Thiên Cẩu… Trong “Thiên cấp thời khắc” đã từng có thời khắc nào lấy “Đoạt tâm phách” làm chủ đạo chưa?”
Thiên Cẩu ngập ngừng một chút: “Chưa từng có.”
“Cho tới bây giờ đều chưa từng có sao?” Yến Tri Xuân lại hỏi.
“Đúng.” Thiên Cẩu gật gật đầu, “Người lý trí là một thứ rất huyền diệu, coi như đồng dạng bị đoạt đi lý trí, trạng thái mỗi người biểu hiện ra cũng không hoàn toàn thống nhất, tựa như những “Dân bản địa” muôn hình muôn vẻ vậy.”
Yến Tri Xuân xác thực đã gặp qua đủ loại kiểu dáng “Dân bản địa”, bọn họ có kẻ phảng phất cái xác không hồn bồi hồi, có kẻ miễn cưỡng có thể tiến hành nói chuyện với nhau, còn có người biết lặp lại một vài động tác cho đến chết.
Thiên Cẩu thở dài còn nói thêm: “Lý trí bản thân nó đã là một lượng biến đổi rất khó khống chế, huống hồ mất lý trí không chỉ sẽ trở thành “Dân bản địa”, càng có khả năng tăng cường “Tiên pháp” của đối phương, vô luận Thanh Long hay Thiên Long đều khó có khả năng mạo hiểm như vậy.”
“Vậy…” Yến Tri Xuân cảm giác không thể tiếp tục truy vấn, kế hoạch ly kỳ này tựa hồ càng hỏi càng lộ ra sơ hở, “Một hành vi cho tới bây giờ đều chưa từng áp dụng… Tề Hạ lại xưng là kế hoạch quan trọng nhất… Chẳng lẽ chỉ có một mình ta… Cảm thấy kỳ quái sao?”
Thiên Cẩu nghiến răng nói: “Ta đã bảo… Ta chỉ muốn sống. Đấu tranh tầng cao nhất căn bản không nằm trong phạm trù cân nhắc của loại tiểu nhân vật như ta, ta chỉ biết hắn bảo ta làm vậy, ta liền có thể sống.”
“Tiểu nhân vật…” Địa Cẩu đứng ở một bên nghe xong không nhịn được cười, “Thân là mỗi “Cầm tinh” nơi này, ai mà chẳng muốn trở thành “Thiên cấp”… Vậy mà ngươi lại xưng mình là tiểu nhân vật?”
“Chẳng lẽ không đúng sao…” Thiên Cẩu quay đầu nhìn hắn, “Đây chính là “Đào Nguyên” mà… “Nhân cấp” là người bình thường mang mặt nạ, “Địa cấp” là người bình thường cải tạo thân thể, còn “Thiên cấp” thì là người bình thường cài đặt ánh mắt. Chúng ta đến cùng khác nhau ở chỗ nào?”
Yến Tri Xuân chưa từng có cảm giác như vậy, nàng chỉ biết mình bị hút đi không phải huyết dịch, cũng không phải da thịt, mà là một loại đồ vật vô hình… Ví dụ như “Niềm tin”.
Lâm Cầm cùng Giang Nhược Tuyết khoác tay lên bả vai nàng, biểu lộ cũng không tốt lắm, một mảng lớn “Niềm tin” hỗn tạp “Lý trí” bắt đầu thông qua cánh tay bọn họ trút vào thân thể Yến Tri Xuân, sau đó lại biến mất trên người nàng.
Ánh sáng quỷ dị bắt đầu sáng lên trên toàn bộ mặt bàn, sau đó đến mặt trời dưới chân đám người cũng khẽ chấn động, giống như con ngươi khổng lồ bắt đầu co vào.
Đám người đứng không vững, Trịnh Anh Hùng ổn định thân hình xong muốn tiến lên kéo mấy người ra, lại bị Địa Cẩu một bên ngăn cản.
“Tốt… Quá tốt rồi…” Thiên Cẩu vui vẻ nói, ” “Cuồng loạn thời khắc” đến rồi… Sống… Ta sống…”
Hắn không cần để ý sống chết của mấy người Yến Tri Xuân, xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía trước bắt đầu chạm vào những ánh mắt khác: “Lần này vẫn là dùng tóc à? Mang theo “Đoạt tâm phách” tóc… Lần này không cần “Xuyên qua”… Chỉ cần đụng vào một lần là được, đúng rồi… Còn cần có “Ẩn nấp”… Không thể để cho những người kia phát hiện sự tồn tại của tóc…”
Hắn một mạch đem tất cả năng lực có thể nghĩ đến toàn bộ thả ra từ trên từng cái ánh mắt trên mặt bàn, ánh mắt “Trữ năng” ở giữa nhất bắt đầu dần dần biến đỏ bừng.
Bởi vì “Cửa” không đóng, khí lưu to lớn của “Đoàn tàu” do “Mặt trời” không gian cử động bắt đầu truyền bá đến bên trong buồng xe, khiến tất cả mọi người cảm giác được dị dạng dưới chân.
…
Tề Hạ cẩn thận cảm thụ một lần xúc động truyền đến dưới chân, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía lão giả trước mắt, biểu lộ rốt cuộc có một tia hòa hoãn.
“Cho dù có “Biến số” sống sờ sờ đứng ở trước mắt ta… Cũng không sao cả…” Tề Hạ tự nhủ, “Nên phát sinh đều đã xảy ra…”
“Tiểu hỏa tử ngươi nói cái gì?” Trên mặt lão giả hiện lên một tia mất tự nhiên, bởi vì trong tiềm thức, hắn luôn đem người trẻ tuổi trước mắt liên hệ với tử vong.
Tề Hạ không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm đối phương hỏi: “Ngươi làm sao lại đến tìm ta?”
Lão giả cầm sợi tóc trong tay chậm rãi ném xuống đất, mở miệng nói: “Ai… Ta già rồi, không sửa được thói hư tật xấu này… Từ khi biết ta có thể tìm tòi “Chân tướng” về sau… Liền muốn hỏi cho ra nhẽ.”
Tề Hạ biết nếu muốn để bản thân thật sự an tâm, vậy phải tìm cách chủ động loại bỏ biến số trước mắt này.
Hắn không thể chết ở đây, cũng không thể sống ở đây.
Hắn chỉ có thể biến mất ở nơi này.
“Tốt.” Tề Hạ gật gật đầu, “Bằng không ngươi trực tiếp hỏi ta, ngươi muốn biết cái gì?”
“Tiểu hỏa tử…” Lão giả bước vào cửa, một mặt do dự nói, “Ta hai lần tìm kiếm “Chân tướng” đều gặp ngươi… Nhưng hai lần này, “Chân tướng” ta tìm kiếm lại hoàn toàn khác biệt… Vì sao lại chỉ về cùng một đáp án?”
“Vậy ngươi đã tìm kiếm cái gì?”
“Ta từng hỏi chúng ta từ đâu đến, lại từng hỏi chúng ta đi về đâu.” Lão giả nói, “Tiểu hỏa tử… Đáp án nói cho ta, ngươi từng là nơi chúng ta đến, lại chính là nơi chúng ta hội tụ.”
Tề Hạ nghe xong hơi dừng lại, sau đó cúi đầu xuống yên tĩnh.
“Biến số” tuy không nhiều, nhưng lại cực kỳ trí mạng.
Một “Tiếng vọng” có thể tìm kiếm “Đáp án” hết lần này đến lần khác bị một người có lòng tò mò cực mạnh có được.
Trước khi hắn xé toạc lỗ thủng lớn hơn, cần lập tức ngăn chặn.
Loại “Biến số” này, ngay cả tư cách nằm mộng cũng không có…