Chương 1262: Toàn diện khai chiến | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 01/04/2025
“Ngươi an tâm mà chết đi.” Thiên Thỏ nói, “Cảm giác không thể hô hấp hẳn là rất thống khổ, đúng không?”
“Vì cái gì…?” Địa Thỏ cúi đầu, “Chính ngươi cũng đã nói, ngươi ngủ say mấy chục năm mới tỉnh lại… Vậy vì cái gì lại muốn giết người?”
“Mới tỉnh?” Thiên Thỏ toe toét cười, “Ngươi lại tin chuyện đó sao, có khả năng hay không là ngươi không rõ ràng? Nơi này mới là một cơn ác mộng.”
“Ác mộng…?” Địa Thỏ che ngực, chậm rãi híp mắt lại.
“Ngươi cảm thấy nơi này là mộng hay thế giới hiện thực là mộng?” Thiên Thỏ chỉ vào tai Địa Thỏ nói, “Tự ngươi nói xem, một kẻ mình người đầu thỏ quái thai, có khả năng xuất hiện trong hiện thực hay trong giấc mộng?”
Địa Thỏ nghe xong khựng lại, đưa tay sờ soạng mặt mình.
Đúng vậy, cái này chẳng phải giống như một giấc mộng sao?
Nơi này có người có thể thả ra “Tiên pháp”, có người mình thú đầu, có người chết đi có thể trọng sinh, lại còn có người giống như côn trùng.
Chỉ tiếc trên đời này sẽ không có ác mộng đáng sợ như vậy.
Mỗi một người bọn họ đều phải chịu đựng thống khổ cùng cực, độc lập mà chân thực.
“Cho nên ta giết chết một con quái vật trong cơn ác mộng… Có vấn đề gì sao?” Thiên Thỏ hỏi lại.
Lúc này Địa Thỏ mới biết, Thiên Thỏ không hề có địch ý với hắn, ngược lại mang sự điên cuồng thuộc về riêng “Chung Yên chi địa”.
“Nhưng tay ngươi biến thành sắt.” Địa Thỏ nghiến răng nói, “Nếu đây là ác mộng ngươi vừa mới gặp, ngươi từ đâu biết tay mình có thể biến thành kim loại?”
“Ngươi…”
Biểu lộ của Thiên Thỏ nói rõ rất nhiều chuyện, trong lòng nàng rõ ràng, nhưng nàng không muốn thừa nhận.
“Ngươi cảm thấy Thiên Long và Thanh Long là ác mộng một mực quấn lấy ngươi sao?” Địa Thỏ che ngực nói, “Ngươi cảm thấy ác mộng của mình bị hai người này áp chế sao…? Chúng ta rõ ràng đang tạo cho ngươi một cơ hội “Vĩnh viễn giải phóng”, nhưng ngươi lại trầm mê trong hư giả.”
“Đúng, nhưng Thiên Long có thể cho ta gặp người nhà, ngươi có thể sao?” Thiên Thỏ hỏi, “Tất cả “Kẻ phản loạn” coi như thật có thể thành công, cũng chỉ là đánh nát “Thiên cấp” để trở về mộng hiện thực, ta có lý do gì để không giết ngươi?”
“Là ta ngây thơ…” Địa Thỏ cười khổ, “Nguyên lai ngươi cái gì cũng biết… Ta còn mưu toan thuyết phục ngươi.”
“Đúng vậy, đừng ngu ngốc, cái đầu của ngươi đủ để ta đổi lấy một giấc mộng đẹp.” Thiên Thỏ cười nói, “Hàng thật giá thật “Kẻ phản loạn”, đúng không?”
“Đáng tiếc…” Địa Thỏ trầm giọng nói.
“Ta cũng thấy đáng tiếc cho ngươi.” Thiên Thỏ gật đầu, “Rõ ràng là một hán tử cường tráng như vậy, lại bị ta đâm xuyên phổi quản.”
“Đáng tiếc là ngươi.” Địa Thỏ chậm rãi đứng lên, giống như không có chuyện gì xảy ra, ngẩng đầu nhìn Thiên Thỏ, sắc mặt hắn như thường, xem ra hoàn toàn không giống như ngừng hô hấp.
Thiên Thỏ thấy vậy khẽ nhíu mày: “Ngươi…”
“Nhờ phúc đồng đội, ta là một trong những người sớm nhất biết nơi này “Căn bản không cần hô hấp”.” Địa Thỏ vặn vẹo gân cốt, “Mặc dù đối chiến “Thiên cấp” độ khó không nhỏ, nhưng ta đã triệt để không còn áp lực tâm lý, loại người như ngươi chỉ xứng chết.”
…
Bạch Xà nhìn thấy Thiên Xà cầu xin tha thứ, trong lòng sinh ra một cảm giác không hài hòa không nhỏ.
Mặc dù hắn chưa từng giao thủ với Thiên Xà, nhưng đối phương dù sao cũng có “Độc tâm”, thật sự muốn động thủ sao có thể sợ hãi hắn?
Hắn nghi ngờ, ý nghĩ trong lòng thanh thanh sở sở truyền đến trong đầu Thiên Xà, Thiên Xà vội vàng bổ sung: “Thật đó! Ngươi nên phát hiện ra, từ đầu đến cuối mọi việc ta làm đều là để bảo mệnh… Dù sao Thanh Long lúc nào cũng có thể giết ta, gần vua như gần cọp, ngươi nghe rồi chứ?”
Bạch Xà vẫn híp mắt, hắn cảm thấy mình rất hiểu Thiên Xà, hắn xác thực muốn bảo mệnh, nhưng giờ phút này thủ đoạn bảo mệnh hữu hiệu nhất chẳng phải là “Giết chết mình” thay vì “Cầu xin tha thứ” sao?
Tiêu Nhiễm thì đứng bên cạnh cười híp mắt nhìn cảnh này, trong lòng đã tính toán xong nên cáo trạng với Thanh Long như thế nào.
Thân là Thiên Xà lại thấp kém cầu xin tha thứ một “Địa cấp”, Thanh Long bất kể thế nào cũng sẽ không tha cho hắn.
“Ngươi…” Thiên Xà phát hiện Bạch Xà căn bản không nghe lọt tai lời mình, vội vàng nói, “Là thật đó, mặc dù ta không biết làm sao để ngươi tin ta… Hay là ta cấy ghép cho ngươi một viên “Độc tâm” ngay bây giờ?”
“Tâm dơ bẩn của ngươi ta không muốn đọc.”
Bạch Xà quay đầu lại, đưa tay khóa cửa phòng.
“Thiên Xà, ngươi đùa bỡn ta như động vật, coi như ngươi quỳ trước mặt ta dập đầu đến đầu rơi máu chảy, ta cũng tuyệt đối không tha cho ngươi.”
“Đáng chết…” Thiên Xà nghiến răng, “Ngươi thật sự chuẩn bị cá chết lưới rách ở chỗ này sao?”
“Đúng.” Địa Xà xoay người, một bộ chuẩn bị chiến đấu, “Ta đến đây liền không có ý định rời đi, hoặc là ta chết ở đây, hoặc là chúng ta cùng chết ở đây.”
“Chỉ vì những “Tạo phản giả”… Ngươi liều cả tính mạng?!”
“Ta giết ngươi không phải vì người khác, mà là vì chính ta.” Bạch Xà hít một hơi thật dài nói, “Đây là lần đầu tiên ta sống đến bây giờ chủ động phản kháng cái nhân sinh thủng trăm ngàn lỗ của ta, với ta mà nói nó có ý nghĩa phi phàm. Lần này ta không chủ động xuất thủ, liền vĩnh viễn thua cuộc đời mình.”
“Ngươi sẽ chết.” Thiên Xà lạnh lùng nói, “Đã kéo dài hơi tàn sống đến bây giờ, có lý do gì để chết?”
“Không quan trọng, đối với ta bây giờ mà nói, chết cũng không đáng sợ.” Bạch Xà lắc đầu, “Coi như ta thực sự chết rồi, ta cũng thắng được cuộc đời mình.”
Thiên Xà nghe xong biết bây giờ trốn cũng không thể trốn, chính như hắn suy nghĩ, những người này xưa nay sẽ không hưởng thụ áp bức, ngược lại nhất định sẽ nhảy ra làm “Kẻ phản loạn” tự cho là chính nghĩa.
Nhưng nếu bọn họ có thực lực phản kháng, ngay từ đầu đã không bị áp bức.
Hắn quay đầu nhìn Tiêu Nhiễm, tình huống bây giờ có chút khó giải quyết, sở dĩ hắn biết phải cầu hòa ngay từ đầu, mục tiêu chỉ là bảo toàn “Cùng Kỳ”.
Mặc dù đã hoàn thành sơ bộ cải tạo, nhưng vẫn chưa để Thanh Long lấy đi lý trí của nàng, nàng hiện tại có quá nhiều tạp niệm, bất lợi cho việc khống chế.
Huống chi nàng vừa mới đạt được những ánh mắt kia, công năng và thời cơ thi triển mỗi loại “Tiên pháp” còn chưa được tìm ra, làm sao có thể thực hiện chức trách của “Cùng Kỳ”?
Một khi Bạch Xà phát hiện vấn đề này, không chọn tấn công mình, ngược lại giết chết “Cùng Kỳ”, sau khi Thanh Long biết hắn vẫn sẽ chết.
Cho nên trong tình cảnh này ai sẽ chọn động thủ với con Bạch Xà điên này?
Thiên Xà không chỉ muốn bảo toàn bản thân trong trận chiến này, còn muốn bảo vệ Tiêu Nhiễm không chết.
“Ánh mắt ngươi cực kỳ phức tạp.” Bạch Xà cau mày nói, “Sư phụ thân ái của ta, mặc dù ta không có “Độc tâm” nhưng ta rõ ràng cảm giác được ngươi đang buồn rầu.”
“Suy nghĩ của ngươi lại thuần túy…” Thiên Xà đáp, “Trong đầu ngươi toàn là ý nghĩ giết ta, nhưng ngươi thật sự làm được sao?”
Bạch Xà tự nhiên không chắc có thể dựa vào sức mình giết chết Thiên Xà, nhưng may mắn hắn có kế sách cá chết lưới rách.
“Vô luận có thành công hay không, ta đều có thể thử xem.”