Chương 1203: Chỗ ở cũ | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 01/04/2025
Tề Hạ, Trần Tuấn Nam, Kiều Gia Kính cùng Chương luật sư, Điềm Điềm, Vân Dao tiến vào truyền tống môn của “Cực lạc ngân hàng tư nhân”.
Từ bên kia bước ra, phát hiện nơi này là một gian phòng mang theo mùi thơm thoang thoảng.
Diện tích gian phòng rất lớn, không chỉ có giường mà còn có bàn ăn, nom giống như nơi ở của một nhân vật hiển hách nào đó.
Chỉ có điều phong cách sửa sang cùng đồ dùng trong nhà bài trí lại vô cùng giản lược, chỉ có diện tích gian phòng là toát lên vẻ đại nhân vật.
Đám người nhìn lại, phát hiện bọn họ vậy mà từ một cái tủ quần áo quỷ dị bước ra, cái tủ quần áo lẳng lặng bày ở trong góc phòng, nếu không mở cửa, ai cũng không nghĩ ra bên trong nó lại có Càn Khôn.
“Cái này truyền chúng ta đến đâu vậy?” Trần Tuấn Nam xác định trong phòng không có ai, liền nghênh ngang đi ra phía trước, “Không lẽ lại truyền ta ra hành lang sao?”
“Thì ra là thế…” Tề Hạ gật gật đầu, “Quả nhiên chu đáo.”
Trần Tuấn Nam đi đến bên bàn đọc sách, phát hiện bàn đọc sách được dọn dẹp chỉnh tề, đến một sợi tóc cũng không có.
Một giây sau, một tấm ảnh chụp chung cổ quái trên bàn sách thu hút sự chú ý của Trần Tuấn Nam.
Đây là một tấm ảnh chụp từ máy ảnh rất cũ kỹ, trong ảnh một người nam nhân cầm máy ảnh nhắm ngay mình, nam nhân nhìn vào ống kính, phía sau hắn không xa đứng một người nữ nhân mặc đồ lao động rẻ tiền, nữ nhân kia dường như đang thương nghị chuyện gì với những người khác, chẳng ai chú ý đến người nam nhân đang chụp ảnh. Mọi người mỗi người nhìn về một hướng khác nhau, hợp thành một tấm ảnh chụp chung kỳ quái mà lại ấm áp.
Chỉ có điều mặt của tất cả mọi người trong ảnh đều bị mài đi, không nhìn rõ hình dạng. Tấm hình này xem ra đã được đặt ở đây khá lâu, phía trên phủ đầy bụi li ti.
“Bộ quần áo của hai người này sao ta thấy quen mắt…” Trần Tuấn Nam gãi đầu, quay sang Tề Hạ, “Lão Tề, chỗ này trước kia ai ở?”
“Một con khỉ lông vàng.” Tề Hạ đáp.
“Khỉ lông vàng…?” Trần Tuấn Nam nghe xong gãi đầu, “Suýt nữa quên đây là vườn thú.”
Đám người bước vào căn phòng nom đã trống trải lại ấm áp, cảm giác tuy nơi này không có nhiều đồ đạc, nhưng lại mang đến cho người ta một chút cảm giác an toàn phiêu miểu.
“Vậy con khỉ lông vàng kia đâu?” Vân Dao cũng nhìn quanh gian phòng, mở miệng hỏi, “Là bạn của ngươi sao?”
“Bạn thì không tính.” Tề Hạ nói, “Chỉ là chiến hữu cùng nhau cố gắng vì một sự kiện. Hiện tại nàng đã không còn ở đây.”
Tề Hạ bước vào trong phòng, lúc này mới phát hiện đây là lần đầu tiên trong trí nhớ mình bước vào gian phòng này.
“Giỏi cho cái “Trữ năng”… Ngươi còn trộm được “Cửa” về nhà.” Tề Hạ mỉm cười.
Bên ngoài phòng lúc này hơi ồn ào, xem ra bạo động đã bắt đầu.
Đám người biết hiện tại dù thế nào cũng không thể ra khỏi phòng, nếu không rất có thể sẽ bị vạ lây.
Coi như bên ngoài lúc này đã xảy ra biến loạn, thì nhất định cũng chỉ là xung đột rải rác giữa “Cầm tinh” và “Người tham dự”, cả hai bên đều không có thủ lĩnh rõ ràng, thắng bại chỉ có thể dựa vào thiên ý của mỗi người.
“Vẫn là không giúp sao? Lừa đảo.” Kiều Gia Kính đi đến bên cạnh Tề Hạ hỏi.
“Ừ.” Tề Hạ gật gật đầu, “Mỗi người đều có mệnh số của mình, người nhất định phải chết ta không cứu sống, người nhất định phải sống sót ta cũng không giết chết.”
Kiều Gia Kính đi đến bên cửa, phát hiện ở khung cửa có vẽ một đường mũi tên hướng bên phải.
Hắn áp tai lên cửa nghe ngóng, phát hiện tiếng bước chân rất nhiều, không biết là “Cầm tinh” tan tầm hay là “Người tham dự” nổi loạn?
Vì tò mò, hắn bất động thanh sắc hé cửa ra một chút, vừa vặn thấy mấy bóng dáng “Người tham dự” lướt qua.
“Ai… Ta nói… Người một nhà a?” Kiều Gia Kính thuận thế kéo cửa phòng ra thêm một chút.
Tề Hạ cùng Trần Tuấn Nam cũng nhìn ra ngoài qua khe cửa, thấy một giây sau, khuôn mặt Tiêu Nhiễm từ phải sang trái chợt lóe lên.
Ba người gần như đồng thời thấy được khuôn mặt này, biểu lộ của Trần Tuấn Nam và Kiều Gia Kính bắt đầu không được tự nhiên.
“Không phải chứ… Anh em, ta vừa rồi hình như thấy cái gì quỷ quái lướt qua.” Trần Tuấn Nam nói, “Tốt nhất là mắt ta bị mù.”
“Tuấn nam tử, ngươi không mù.” Kiều Gia Kính chớp chớp mắt nói, “Chắc là ta mù thật.”
“À…” Tề Hạ hơi nhếch mép, “Đến sớm hơn trong tưởng tượng…”
“Cái quái gì?!” Trần Tuấn Nam nghe xong sửng sốt, “Lão Tề, cái quỷ quái kia là ngươi gọi tới à? Con mẹ nó ngươi là Chung Quỳ à?”
“Chung Quỳ không dám nhận, chỉ có thể nói là chỉ dùng người mình biết.” Tề Hạ nói, “Một chiêu “Họa thủy đông dẫn” có lẽ có thể khiến Thanh Long bị thiệt, điều kiện tiên quyết là nàng thật sự có mệnh nghênh ngang đi đến nơi đó.”
“”Họa thủy”…?”
“”Thất sủng rồi lại được sủng ái” loại “Thời cơ” quỷ dị này, ta chỉ có thể giúp ngươi đạt thành một nửa, tiếp đó xem chính ngươi.” Tề Hạ nói xong quay người nhìn về phía đám người, “Tiếp đó cứ ở yên đây chờ đi.”
“Chờ cái gì?” Kiều Gia Kính quay đầu lại hỏi.
“Chờ tín hiệu “Phản kháng”.” Tề Hạ nói, “Một khi “Phản kháng” bắt đầu, các ngươi có thể tự do hành động, vẫn là câu nói kia, tuân theo trái tim các ngươi, muốn làm gì thì làm cái đó.”
Trần Tuấn Nam nghe Tề Hạ nói vậy, chỉ có thể buồn bực chậm rãi ngồi vào bên bàn đọc sách, định lật xem một chút đồ đạc ở đây, nhưng chủ nhân gian phòng này xem ra có chứng ép buộc, cái gì cũng không lưu lại.
Trần Tuấn Nam tay chân không yên, sờ soạng lung tung dưới gầm bàn, mấy giây sau liền nhíu mày.
Phía sau mặt bàn lại có một quyển sách.
“Ai… Ta con mẹ nó…” Trần Tuấn Nam chậm rãi cúi người, nhìn từ phía dưới liếc lên mặt bàn, “Đang yên lành tạo phản để tiểu gia chơi thành tầm bảo.”
“Sao vậy Tuấn nam tử?” Kiều Gia Kính nghe “Tầm bảo” cũng lập tức hào hứng.
“Lão Kiều… Nhanh… Phía dưới có cái vở, hai ta nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nghĩ cách móc xuống xem là cái gì.”
…
Tiêu Nhiễm vừa đi lên phía trước, nhanh chóng tách khỏi đám người, vừa tìm kiếm bóng dáng “Cầm tinh”.
Không biết là may mắn hay xui xẻo, đi lâu như vậy mà không thấy bất kỳ “Cầm tinh” nào.
Sao không thể bỗng nhiên xuất hiện một con chứ?
Sao không thể bỗng nhiên xuất hiện một con “Cầm tinh” nom rất khó chọc tới nghe mật báo của mình chứ?
Tin tức quan trọng như vậy, đối phương báo cáo lên trên cũng có thể thăng quan a?
“Thật là cho các ngươi cơ hội mà không biết nắm bắt…”
Đang nói, phía trước không xa quả nhiên xuất hiện một “Cầm tinh” trông cao gầy, hắn giờ phút này đang quay lưng về phía mình, dường như đang chờ ai đó.
Chỉ bằng vào cái khí tràng kia, Tiêu Nhiễm biết hắn tuyệt đối là một nhân vật lợi hại, không chỉ là người mình có thể leo lên, mà còn là đối tượng mật báo tốt nhất.
Nghĩ đến đây, nàng hưng phấn vội vã chạy nhanh mấy bước, đến phía sau “Cầm tinh”, đưa tay vỗ vỗ hắn.
“Ca!”
“Cầm tinh” kia xoay người.
Là Dê Đen với vẻ mặt lạnh lùng.
“Ca! Thật ngại quá, nhưng ta hiện tại có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.” Tiêu Nhiễm hướng đối phương nở nụ cười ngọt ngào.
Dê Đen mặt không đổi sắc cúi đầu xuống, nhìn người phụ nữ trước mắt…