Chương 1107: Địa Ngục chi chiến | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 31/03/2025
Trần Tuấn Nam trừng mắt, sau đó nói: “Ngươi lừa gạt tất cả bọn họ?”
“Chuyện này quá phức tạp, hiện tại không có thời gian giải thích.” Tề Hạ liếc mắt ra hiệu mấy người, “Đi trước.”
Trần Tuấn Nam quay đầu liếc Kiều Gia Kính, hai người khẽ gật đầu, bắt đầu dẫn đầu đám người đi ra cuối cùng chi “Cửa”.
Đợi cho đám người toàn bộ rời đi, Tề Hạ quay đầu đi tới bên “Chạy tán loạn chi môn”, nhìn về phía Thanh Long cùng Huyền Vũ.
Huyền Vũ sau khi rơi xuống đất không dừng lại, như lò xo đứng dậy, lần thứ hai đưa tay ra.
Nàng mang vẻ nghi ngờ, tựa hồ bản thân cũng không rõ vì sao móc tim đối phương, đối phương còn có thể phát động công thế mạnh mẽ như vậy?
Sau một lát, một viên trái tim xanh đen xuất hiện lần nữa trên tay Huyền Vũ.
Đây là trái tim thứ hai của Thanh Long.
Huyền Vũ nhíu mày, một mặt không hiểu nhìn tay phải mình, lại nhìn nơi xa trái tim bị bóp nát kia, tình huống nào lại có thể móc ra hai trái tim trên người một người?
Tề Hạ thấy cảnh này khẽ nhíu mày, tham lam hấp thụ ký ức từ bốn phía đánh tới trong điều kiện khắc nghiệt.
Đây là cơ hội không nhiều của hắn, chỉ cần ký ức khôi phục đủ nhiều, phần thắng của hắn sẽ nhiều thêm một phần.
Thanh Long sau khi bị móc tim lại dừng lại nửa giây, sau đó tiếp tục đánh úp về phía sau lưng Huyền Vũ.
Huyền Vũ quyết định thật nhanh, sử dụng “Nhảy vọt” lóe lên rồi tránh thoát thế công, sau đó ném trái tim Thanh Long như đạn, lập tức kích thích phong bạo âm thanh.
Thanh Long nghiêng người tránh trái tim mình, chưởng phong lạnh thấu xương lại cuốn tới.
Huyền Vũ vội vàng lui lại mấy bước tránh công kích, tiếp đó lại móc ra một mảnh lá phổi, nhưng Thanh Long lại dừng lại 0 phẩy mấy giây, sau đó tung sát chiêu, lần thứ hai bay về phía sau lưng Huyền Vũ.
Tiếp đó, tràng diện vô luận đặt ở đâu đều cực độ dọa người, nhưng Thanh Long cùng Huyền Vũ phảng phất căn bản không cảm giác được, không ngừng va vào nhau.
Huyền Vũ không ngừng lấy khí quan trên người Thanh Long ra làm đạn ném về phía Thanh Long, lấy tâm kích tâm, lấy phổi kích phổi.
Toàn bộ sân bãi thoáng chốc nhuộm đỏ máu tươi, bốn phía dán đầy tâm can tỳ phổi lấy ra từ người Thanh Long, chúng vỡ thành mảnh vụn, phủ lên trọn cái sân bãi thành đao sơn địa ngục.
Thanh Long xem ra càng ngày càng không bị ảnh hưởng, chỉ đưa tay bắn ra khí quan trên người, như tùy ý vứt rác rưởi, mặt không biểu tình.
Huyền Vũ dần dần phát hiện khí quan trong thể Thanh Long như lấy mãi không hết, chỉ cần nàng đưa tay lấy, chỗ trống sẽ trống rỗng xuất hiện khí quan, đây là tình huống nàng chưa từng gặp.
Nhưng lúc này Huyền Vũ căn bản không nghĩ ra biện pháp tốt hơn để chế tài Thanh Long, nàng chỉ biết mình cần toàn lực ứng phó.
Nếu không thể liều ra một kết quả ở đây, chờ đợi bản thân vẫn là vô tận tra tấn.
Nghĩ tới đây, nàng xâm nhập hạ thấp tín niệm của mình, sau một lát, chậm rãi đưa tay ra.
Dưới ánh mắt chăm chú của Tề Hạ, Huyền Vũ rút ra một cây cột sống mang máu từ hư không.
Thân thể đang tiến lên của Thanh Long như xì hơi rồi ngã xuống, nhưng chốc lát lại như lò xo đứng lên, trên mặt đều là vẻ điên cuồng.
Hắn vẫn không hề bị ảnh hưởng gì.
Lúc này Huyền Vũ lần đầu tiên cảm nhận một tia hoảng sợ, nhưng nàng biết mình không thể dừng. Nếu dừng ở đây, mọi thứ đều uổng phí.
Thế là nàng cấp tốc vung vẩy cột sống, chém về phía Thanh Long.
Thừa dịp Huyền Vũ vung khí quan, Thanh Long phát động “Nhảy vọt” biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện ở một bên Huyền Vũ, đưa tay hóa đao, chặt đứt cánh tay phải của Huyền Vũ từ vai.
Nơi cánh tay trước khi rơi xuống đất, Thanh Long bóp chặt cổ tay, nắm nó như vũ khí trong tay.
Huyền Vũ chưa từng cảm giác đau đớn, chỗ bị chặt đứt chỉ lộ ra màu đen kịt, nàng vội vàng dùng tay còn lại đỡ lấy cột sống đang rơi xuống.
Nhưng không chờ nàng phản kích, một giây sau Thanh Long liền dùng cánh tay Huyền Vũ làm vũ khí, hung hăng vung vào bụng nàng.
Huyền Vũ không kịp ngăn cản, bị cánh tay mình đánh trúng thật mạnh, lần thứ hai bay ra ngoài, đập sâu vào vách tường.
Nàng không biết mình cảm giác gì, dù không đau không ngứa, nhưng toàn thân đều hơi khó chịu.
Thanh Long khẽ cười một tiếng, đưa cánh tay trong tay ước lượng một lần, sau đó ném nó về phía Huyền Vũ trên vách tường như lao.
Cánh tay công bằng vô tư, cắm vào bụng Huyền Vũ, như một cây đinh thép đóng nàng vào tường.
Huyền Vũ xem ra không bị ảnh hưởng, chỉ khẽ ho khan một tiếng.
Tiếp đó nàng đưa tay chậm rãi rút cánh tay mình ra, từ trên vách tường rơi xuống.
Vết thương ở bụng nàng đen kịt một màu, mái tóc dài che khuất mọi biểu lộ.
Nàng nhìn cánh tay trong tay, phát hiện cánh tay này dù gãy nhưng vẫn chịu sự khống chế của nàng, vẫn còn có thể hành động.
Thế là nàng dùng tay trái bắt lấy tay phải, lại dùng tay phải bắt lấy cột sống, một loại vũ khí hết sức kỳ quái xuất hiện trong tay.
Với Huyền Vũ, trận chiến này thật sự quá khó khăn.
Đánh nhau hồi lâu, bản thân cũng không làm Thanh Long bị thương nửa điểm.
Cho nên đường phải từng bước một đi, muốn giết Thanh Long, chỉ có thể bắt đầu từ việc khiến hắn bị thương.
“A…” Thanh Long thấy sát ý của Huyền Vũ nở nụ cười lạnh lùng, “Huyền Vũ… còn không từ bỏ sao? Ngươi cảm thấy mình có thể dùng “Vũ lực” giết ta?”
“Ta chỉ biết ngươi phạm quy.” Huyền Vũ lạnh giọng đáp, “Phạm quy thì phải chịu chế tài, ở đây ai cũng vậy.”
“Rất nhanh ta sẽ chơi đủ.” Thanh Long nói, “Đến lúc đó “Lý trí” của ngươi ta sẽ cướp đi toàn bộ, không chừa một tia.”
“Cướp đi lý trí…” Huyền Vũ chậm rãi toét miệng cười, “Cướp đi lý trí tốt a…”
Thanh Long nhướng mày, không chờ nói chuyện, đã thấy Huyền Vũ cầm vũ khí kỳ quái “Nhảy vọt” tới.
Trong chớp mắt Huyền Vũ đã xuất hiện trước mặt, Thanh Long tụ tinh hội thần nhìn chằm chằm cánh tay còn sót lại của Huyền Vũ, đang chuẩn bị ngăn cản nó tiến công, thì thấy Huyền Vũ nhẹ nhàng vứt cánh tay mình lên không trung.
Cánh tay bị quăng lên xoay một vòng trên không trung, sau đó nắm lấy cột sống đột nhiên huy động xuống.
Thanh Long đang muốn chống đỡ, lại phát hiện trước mắt lập tức tối sầm.
Hai con mắt bất ngờ xuất hiện trong tay còn sót lại của Huyền Vũ, Huyền Vũ nắm mắt trong tay bóp nát, sau đó cầm quyền đấm mạnh vào bụng Thanh Long.
Thanh Long nhất thời mất thị giác, còn chưa kịp phản ứng, liền cảm giác bụng đột nhiên bị thương nặng.
Tiếp theo là một đường thanh lương xẹt qua mặt, từ thiên linh vạch xuống cằm.
“Rắc”.
Trong một giây, Thanh Long và Huyền Vũ đều ngừng động tác.
Huyền Vũ chậm rãi ngẩng đầu, đưa tay đỡ lấy cánh tay mình.
Toàn bộ đầu lâu Thanh Long bị cột sống của nàng bổ làm hai nửa, bên trong lộ ra màu đỏ tươi như đóa hoa vừa nở rộ.
Nàng vốn cho rằng Thanh Long cũng có “Bất diệt” như mình, nhưng không ngờ tới vết thương của Thanh Long lại không đen kịt.
Lúc này đầu Thanh Long phân liệt, hai mắt là lỗ đen, tóc tai bù xù, trông như ác quỷ.
“Ha ha…” Hai nửa miệng của Thanh Long cùng cười nói, “Tốt lắm… Huyền Vũ, làm tốt lắm, chưa bao giờ nghĩ ta sẽ có ngày này.”
Lời vừa dứt, hai bên đầu phân tán của Thanh Long chậm rãi tụ lại, hai con mắt cũng như vòng xoáy ngưng tụ trong hốc mắt…