Chương 1102: Gia chú | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 31/03/2025
Chóp mũi Trịnh Anh Hùng khẽ động, thế mà ở phương hướng Tề Hạ ngửi được một tia mùi “do dự”.
Nhưng tia mùi này trong chốc lát biến mất hầu như không còn, chiếm lấy chỉ có cẩn thận.
Trịnh Anh Hùng không khỏi nghi ngờ nhìn về phía Tề Hạ, câu nói “chiếm diện tích phổ biến nhất người chiến thắng” thế mà lần nữa khiến Tề Hạ cảm thấy do dự…?
Chẳng lẽ hắn thủy chung cũng không nắm chắc thắng được màn trò chơi này sao…?
Trịnh Anh Hùng lại nghĩ tới tràng cảnh lúc trước cùng Tề Hạ tiến hành trò chơi “tháng âm lịch”, theo suy đoán của Trịnh Anh Hùng về Tề Hạ, nếu như lấy đồng dạng quy tắc liên tục tiến hành trò chơi, Tề Hạ hẳn là sẽ làm rõ quy tắc trò chơi ở hiệp một, tìm ra giải pháp ở hiệp hai, và có thể phá cục ở hiệp ba.
Bây giờ hiệp ba cũng là hiệp quyết thắng, tia mùi “do dự” này của Tề Hạ rốt cuộc đến từ đâu?
Trịnh Anh Hùng quay đầu nhìn về phía Huyền Vũ, biết vấn đề chỉ có thể xuất hiện ở chỗ trọng tài.
Dù sao càng cần thưởng thức tri thức, Huyền Vũ bình phán thì sẽ càng kỳ quái.
“Thanh Long, nha quy tắc càng ngày càng trừu tượng.” Trần Tuấn Nam chỉ vào tờ giấy trong tay Huyền Vũ nói, “Tính thế nào diện tích? Có muốn tính công bày diện tích không?”
Những người còn lại cũng cẩn thận suy tư quy tắc này, cảm giác vẫn không khác biệt so với hiệp hai, bởi vì cả hai đều chỉ có thể đưa ra một “chữ” dẫn đến khái niệm liên quan đến “diện tích” bình thường mơ hồ không rõ.
Chẳng hạn như, nếu một người cho ra “đồi”, một người cho ra “lâm”, mặc dù diện tích hai “chữ” chiếm rất lớn, nhưng không có cách nào nói cụ thể chiếm bao nhiêu diện tích, cũng không có cách nào chứng minh diện tích mình liệt kê nhất định lớn hơn đối phương.
Cho nên cuối cùng cũng sẽ sa vào biện luận như hiệp hai, cụ thể vẫn phải xem Huyền Vũ bình phán như thế nào, nàng cho rằng người nào lớn hơn, người đó sẽ thu hoạch được thắng lợi hiệp này.
Cho nên trận “Thương Hiệt cờ” này cần cân nhắc quá nhiều nhân tố, trừ bỏ phải dựa theo quy tắc, còn phải cân nhắc bao hàm “binh”, tiếp đó suy đoán nhận thức của Huyền Vũ, chỉ khi đạt thành những điều kiện này mới có thể thắng được.
Trần Tuấn Nam suy tư nửa ngày, chỉ cảm thấy lần này cả hai nên chỉ đưa ra “đồi” và “lâm”, dù sao Tề Hạ có thể nghĩ biện pháp kiếm ra hai “mộc”, còn Thanh Long thì không, cho nên hai chữ này tám phần là câu trả lời cuối cùng.
Thanh Long cho ra “đồi”, còn Tề Hạ cho ra “lâm”, đây là thứ lớn nhất mà Trần Tuấn Nam có thể nghĩ đến trước mắt.
Đối với gò núi và rừng rậm mà nói… Ai cũng đoán không được Huyền Vũ sẽ cho rằng cái nào lớn hơn, cho nên Trần Tuấn Nam quyết đoán nháy mắt với Kiều Gia Kính, cả hai lúc này bắt đầu sắp xếp ngôn ngữ, chỉ chuẩn bị công tâm toàn diện vào thời khắc cuối cùng.
Thanh Long bước ra phía trước trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Lần này vẫn là ta trước.”
“Đoán được.” Trần Tuấn Nam trả lời, “Tiểu tử ngươi không chịu ăn một chút thua thiệt nào.”
Thanh Long hoàn toàn không để ý Trần Tuấn Nam, ngược lại quay đầu nhìn về phía Tề Hạ: “Dám không?”
“Không vấn đề.” Tề Hạ gật đầu nói, “Đã nhường hai lần, lần thứ ba không cho sẽ không có ý nghĩa.”
“Cái gọi là ý nghĩa của ngươi là gì?”
“Ta đã nói rồi, ta đang nhường.” Tề Hạ hồi đáp.
“Nhưng ta không cảm thấy.” Thanh Long lắc đầu, “Hiệp hai “cha” rõ ràng là ngươi suy tư tại chỗ mà ra, mặc dù ngoài miệng nói “đổ nước”, nhưng ngươi cũng không nắm chắc nhất định có thể thắng? Ta chưa bao giờ thấy ai đổ nước khi không nắm chắc.”
“Ta xác thực không nắm chắc, nhưng ta vẫn muốn thả nước.” Tề Hạ nói, “Ngươi chẳng phải muốn đường đường chính chính thắng ta trong một trò chơi sao? Nếu ta liên tục nhường ngươi ba lần, kết quả ngươi vẫn không thắng, vậy ngươi sẽ làm gì?”
“A…” Gân xanh trên trán Thanh Long hơi nhúc nhích, “Lí do thoái thác thật êm tai, “liên tục nhường ta ba lần”.”
“Sự thật là như vậy.” Tề Hạ gật đầu nói.
“Nhưng trên đời này nhiều chuyện không ai nhớ quá trình, chỉ nhớ kết quả.” Thanh Long nói, “Theo ý ngươi là liên tục ba hiệp nhường ta, chỉ cần ngươi thua hết, những lần đổ nước này sẽ thành trò cười, mọi người chỉ nhớ ta thắng, không chú ý quá trình thế nào.”
“Cho nên đây cũng là một sòng bạc.” Tề Hạ nói, “”Đổ nước” chỉ là ta tăng giá cả, một khi ta thắng, những tiền đặt cược này sẽ khiến ngươi bại thảm hại hơn. Đến lúc đó mọi người sẽ biết ngươi, đường đường Thanh Long, thua trò chơi khi ta liên tục đổ nước ba lần.”
“Dùng “đổ nước” để tăng giá cả…?”
“Hơn nữa, như lời ngươi nói, không ai nhớ quá trình, coi như ta thua thật, cũng không ai để ý ta thất bại vì thả nước, đối với người đời mà nói ngươi chỉ là một trận thắng bình thường, bởi vì ngươi là Thanh Long, nên ngươi vốn dĩ phải thắng.” Tề Hạ nói, “Còn ta thắng sẽ thu hoạch được phần thưởng tốt hơn, đó chính là chú ta đặt.”
Tề Hạ giấu nửa đoạn sau, thật ra ngay cả Huyền Vũ cũng là tiền đặt cược của hắn.
Thanh Long nghe xong dừng lại: “Không hổ là ngươi… Đối với người thường, thời khắc phân thắng bại của một ván bạc thường là cuối cùng, nhưng đối với ngươi… Một ván bạc có thể bố trí từ khi “đặt cược” bắt đầu.”
“Có lẽ còn sớm hơn.” Tề Hạ hồi đáp, “Ta có thể bố cục trước khi đặt cược.”
“Phải không…” Thanh Long biết Tề Hạ có ý riêng, thế là nói, “Ta biết ngươi luôn làm tiểu động tác, mặc kệ ngươi bố cục sớm đến đâu, ta chỉ cần ngươi giết chết Thiên Long, ta thậm chí có thể khoan dung tất cả hành vi không lễ phép của ngươi.”
“Ta đang cố gắng.” Tề Hạ trả lời.
“Ta đã nhắc nhở ngươi vô số lần, nhất định phải nói cho ta biết trước khi giết Thiên Long.” Thanh Long cười giận dữ nói, “Ta không muốn cuộc giao dịch này xảy ra chuyện gì vào thời khắc cuối cùng.”
“Có thể ngươi bây giờ đang nghĩ cách giết ta.” Tề Hạ nói, “Nếu ta chết…”
“Với những gì ta biết về tình hình hiện tại, kế hoạch của ngươi chết cũng không thể kết thúc.” Thanh Long nói, “Chỉ cần những người còn lại biết hành động theo chỉ thị này là được, cả ngươi và ta đều muốn mạng của Thiên Long, đó là kết nối duy nhất giữa chúng ta.”
“Chúng ta đều mượn đao giết người.” Tề Hạ nói, “Hãy xem ai cuối cùng có thể giữ đao trong tay.”
Thanh Long trầm ngâm rồi không nói gì thêm, đi thẳng tới bức tường lớn.
Còn Trần Tuấn Nam và Kiều Gia Kính ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm màn hình, nhưng Thanh Long mãi không bày ra “chữ”.
Thanh Long cúi thấp đầu, vẻ mặt nặng nề, trong tay hắn cầm một chữ “đồi”.
Lúc này tâm trạng hắn vô cùng lo lắng, khi thiết kế quy tắc cược mạng, hắn đã từng lên kế hoạch cho mọi tình huống, nhưng tại sao không nghĩ đến trọng tài là “Huyền Vũ”?
Một trọng tài không có khái niệm về “cha”, làm sao tiến hành phán đoán tiếp theo?
Cho nên muốn thắng màn trò chơi này, dùng “đồi” rất khó, dù sao Thanh Long không thể đoán được sự sáng tạo của Tề Hạ.
“Chỉ có thể xuất phát từ thân thế của Huyền Vũ…” Thanh Long híp mắt tự nhủ, “Đối với nàng… Thứ lớn nhất trong trí nhớ là gì?”