Chương 1098: Quan trọng đồ vật | Thập Nhật Chung Yên

Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 31/03/2025

“Nửa chữ ‘Binh’…” Sắc mặt Thanh Long rõ ràng trở nên âm trầm, “Huyền Vũ… Ngươi đang nói dối với ta sao?”

“Không, ta sẽ không nói dối.” Huyền Vũ lắc đầu, mái tóc dài theo động tác lắc lư vài cái.

“Vậy là ngươi không biết chữ.” Thanh Long nói, “Ngươi căn bản không biết chữ ‘Binh’, làm sao biết Tề Hạ dùng nửa chữ?”

“Ta không biết chữ ‘Binh’ nhưng nhận ra nửa chữ ‘Binh’.” Âm thanh Huyền Vũ trong trẻo lạnh lùng vang lên đáp lời.

Tề Hạ nghe xong chỉ thấy buồn cười, trong phạm vi quy tắc cho phép, ngay cả Huyền Vũ cũng đứng về phía hắn.

“Ta không tin.” Thanh Long vẫn nói, “Ta muốn tự thân đến xem.”

“Lớn mật.” Huyền Vũ quát lạnh một tiếng, “Không có cái quy củ này.”

“Ngươi…” Nghe Huyền Vũ nói, ánh mắt Thanh Long lập tức phủ kín sát ý.

Nhưng Huyền Vũ phảng phất hoàn toàn không cảm nhận được, vẫn dùng ánh mắt băng lãnh đối diện với hắn.

“Hôm nay, ở đây, trọng tài là ta.” Huyền Vũ nói, “Tuân thủ quy tắc.”

“Ngươi thật điên rồi.” Thanh Long nói, “Không biết nói chuyện với ta như vậy sẽ có hậu quả gì sao?”

Huyền Vũ yên lặng một hồi, mở miệng nói: “Hậu quả đều rất nghiêm trọng.”

“… ‘Đều’?”

“Bất chấp chức trách trọng tài hậu quả nghiêm trọng, ngỗ nghịch ngươi hậu quả nghiêm trọng.” Huyền Vũ nói, “Nhưng ngươi nói qua lần này có thể ngỗ nghịch ngươi.”

Thanh Long muốn xông lên nói cho Huyền Vũ ai mới là “Thần” chân chính ở nơi này, nhưng làm vậy màn trò chơi này sẽ sớm kết thúc, “Cược mạng” cũng sẽ mất hiệu lực.

Lúc này ở “Chung Yên chi địa” muốn làm gì thì làm đã nhiều năm như vậy, Thanh Long mới lần đầu tiên nhận ra bị “Quy tắc” chế ước khó chịu đến cỡ nào.

“Thanh Long cũng hồ đồ rồi.” Trần Tuấn Nam ở bên cạnh nhỏ giọng nói với Kiều Gia Kính, “Chữ ‘Binh’ kia vốn là do Huyền Vũ đại tỷ tự chọn, tỷ ấy coi như không biết chữ, tự chọn cái gì còn không biết sao? Vậy khẳng định là nhìn một chút liền biết dùng đến a.”

“Đúng vậy a đúng vậy a, hắn hồ đồ rồi.”

Sắc mặt Thanh Long thoáng lộ vẻ tức giận, nhưng hắn thủy chung đoán không ra Tề Hạ rốt cuộc chắp vá ra chữ “罧” như thế nào.

Cái chữ kỳ quái này không chỉ không đọc được âm, thậm chí không nhìn ra bộ phận cấu thành từ “Binh”.

“Hai chữ ‘Mộc’…” Ánh mắt Thanh Long lập tức lộ ra một tia dị dạng, chẳng lẽ trong đống “Chữ” bây giờ có hai chữ “Tướng” sao?

Tề Hạ xác nhận đáp án xong, rất nhanh đem tất cả “Chữ” từ “Phượng Hoàng hàm sách đài” gỡ ra, sau đó đi đến trước bức tường lớn.

“Thế nào, Thanh Long?” Tề Hạ hỏi, “Lần này thắng thua rõ như ban ngày chứ?”

Huyền Vũ nghe xong khẽ gật đầu: “Chữ của ngươi xem ra càng khó viết, cho nên bút họa nhiều.”

“Vậy ta có thể hiểu là ‘Trọng tài nói ta thắng’ không?” Tề Hạ nhìn chằm chằm Thanh Long hỏi.

Thanh Long nghe vậy mang theo vẻ không cam lòng nhẹ gật đầu, dù sao quy tắc trận này đã rõ ràng như vậy, dây dưa thêm nữa cũng vô ích.

“Coi như ngươi thắng.” Thanh Long nói, “Ba ván thắng hai, bắt đầu vòng thứ hai đi.”

Huyền Vũ nghe xong nhẹ gật đầu, đi đến bên hòm gỗ, bắt đầu rút quy tắc vòng thứ hai.

Nàng duỗi cánh tay trắng xám lục lọi trong rương gỗ một lúc, lần nữa lấy ra một tờ giấy.

Lần này nàng dứt khoát không tự đọc, chỉ mở ra rồi hướng mọi người giơ ra.

Mọi người thấy tờ giấy trong tay nàng nhao nhao nghiêng đầu nhìn, bởi vì Huyền Vũ đang cầm ngược tờ giấy.

Trần Tuấn Nam nghiêng đầu nhìn một hồi, nhẹ giọng thì thầm: “Đối với nhân loại càng đồ trọng yếu chiến thắng?”

Thấy mọi người đều đang nghiêng đầu, Huyền Vũ phảng phất ý thức được điều gì, đưa tay xoay tờ giấy lại.

Đám người cũng chỉnh cổ ngay ngắn, phát hiện câu nói này quả nhiên giống Trần Tuấn Nam vừa đọc.

“Quá trừu tượng rồi…” Chương luật sư ở bên cạnh nói, “Đối với nhân loại càng đồ trọng yếu?”

Điềm Điềm cũng trầm ngâm một lát, hỏi: “Đây là chỉ vật thật sao…? Hay là chỉ phương diện tinh thần?”

“Đều có thể.” Thanh Long thay Huyền Vũ đáp, “Chỉ cần chúng ta sáng tạo ra ‘Chữ’ có thể được cho là quan trọng với nhân loại thì coi như hợp lệ, trong đó đồ vật nào trọng yếu hơn sẽ thắng, nhưng điều kiện tiên quyết là chỉ có thể có một ‘Chữ’, đồng thời còn phải bao hàm bộ phận của ‘Binh’.”

Nghe vậy, mọi người càng thêm im lặng vì quy tắc ngày càng khó khăn.

Chỉ có thể dùng một “Chữ”, đồng thời phải dùng ý nghĩa của nó để phân định thắng bại, mà chữ này còn phải bao hàm toàn bộ hoặc một bộ phận của “Binh”.

“Ngươi mẹ nó thuần túy chơi lại.” Trần Tuấn Nam nhíu mày nói, “Những quy tắc này chắc ngươi đã nghĩ vô số lần rồi? Lão Tề lần đầu tiên nghe loại quy tắc này thì chơi với ngươi thế nào?”

“Không có ý tứ…” Thanh Long nói, “Bắn cung không quay đầu lại tiễn, huống hồ lần này vẫn là ta chọn trước.”

Nói xong hắn quay đầu nhìn Tề Hạ, trên mặt mang theo vẻ hài hước hỏi: “Không có ý kiến chứ?”

Tề Hạ biết đây rõ ràng là một cái bẫy.

Vốn dĩ số chữ bao hàm bộ phận của “Binh” đã không nhiều, chữ thỏa mãn điều kiện lại càng ít ỏi, nói cách khác đề thi khó này rất có thể chỉ có một đáp án.

Một khi Thanh Long ra tay trước, xác suất thua của hắn sẽ tăng lên vô hạn.

Nhưng sự tình đến nước này, chỉ có như vậy mới xem là một cuộc đánh cược.

Khi sắp thua trận mới có thể bức ra tiềm năng, bản thân hắn sẽ trưởng thành lần nữa.

“Không có vấn đề.” Tề Hạ nói, “Ngươi làm trước đi.”

Kiều Gia Kính ở bên cạnh đều nhìn ra màn trò chơi này có mờ ám, vội vàng ngăn cản nói: “Đừng a, lão Tề, lần trước chẳng phải hắn chọn trước sao? Lần này ngươi chọn trước đi.”

“Không sao.” Tề Hạ nói, “Coi như ta nhường hắn.”

“Khoe khoang.” Khóe miệng Thanh Long nhếch lên, cất bước đi đến sau bức tường khổng lồ, rồi bắt đầu lật tới lật lui tìm kiếm các loại “Chữ” trên mặt đất.

Rất nhanh hắn đã chọn được đáp án, đặt lên màn hình một chữ “Mộc”.

Vài giây sau lại đặt một chữ “丷”.

“Mễ”.

“Mẹ nó…” Trần Tuấn Nam nhìn thấy chữ “Mễ” không khỏi mắng một tiếng, “Lão Tề… Ngươi thấy cái lão tiểu tử này cỡ nào lại không?”

Tề Hạ nghe vậy nhẹ gật đầu, lựa chọn của Thanh Long cũng không có gì đáng trách, “Mễ” đại diện cho “Đồ ăn” tự nhiên cực kỳ quan trọng đối với sự sinh tồn của nhân loại, có lẽ đây là đáp án cuối cùng chỉ có một.

Dù sao số chữ có thể bao hàm “Binh” lại phù hợp yêu cầu thực sự quá ít.

“Đầu tiên tuyên bố ta không đồng ý a!” Trần Tuấn Nam vội vàng giải thích với Huyền Vũ, “Mặc dù trên màn hình viết chữ ‘Mễ’, ta có thể không cảm thấy nó quan trọng bao nhiêu, bởi vì ta ăn thịt hoặc đồ ăn khác cũng có thể no bụng.”

“Đúng nha đúng nha, ta uống rượu là có thể no bụng.” Kiều Gia Kính cũng ở bên cạnh gật đầu nói.

“Thế nào cũng phải có một bát Zha jiang mian, sốt ruột thì còn có thể ăn kèm nước đậu xanh, dù sao tiểu gia không đồng ý ‘Mễ’.”

“Đúng nha đúng nha, cà ri trứng cá cùng canh chân hầm cũng được, ‘Mễ’ không được.”

Tề Hạ nghe xong bất đắc dĩ lắc đầu.

Huyền Vũ nghe thấy đáp án này ngẩng đầu nhìn chữ “Mễ” khổng lồ trên màn hình, tựa hồ đang học tập phương pháp sáng tác của chữ này, mấy giây sau chậm rãi mở miệng nói:

“‘Mễ’… Đối với nhân loại, thật rất quan trọng a.”

Quay lại truyện Thập Nhật Chung Yên

Bảng Xếp Hạng

Chương 2251: Hoàng kim Quỳ Hoa Kiếm Thần

Chương 1340: Thế giới

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 4 2, 2025

Chương 1339: Người du đãng

Thập Nhật Chung Yên - Tháng 4 2, 2025