Chương 1064: Ta ngửi được | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 31/03/2025
“Ngươi… có ý gì?” Trịnh Anh Hùng hỏi.
“Con chó của Pavlov.” Tề Hạ nói, “Đơn giản mà nói, mỗi lần cho chó ăn, đều lắc chuông keng, dần dà chỉ cần lay động chuông lục lạc, chó liền chảy nước miếng.”
“Cái này…?” Trịnh Anh Hùng như hiểu ra đạo lý này, nhưng lại cảm thấy có gì đó là lạ.
“Hiện tại cần thêm một tầng vào cái định lý này.” Tề Hạ nói, “Chỉ cần chó bắt đầu chảy nước miếng, nhân loại liền như trúng tà, bắt đầu điên cuồng lắc chuông keng.”
“A?”
“Nếu đã đem chuông lắc và cho ăn cưỡng ép liên quan, vậy liền để bọn họ liên quan chặt chẽ hơn một chút.” Tề Hạ nói, “Hiện tại bắt đầu, ngươi chính là “Chuông lớn”, chỉ cần ngươi mở miệng, bọn họ liền có thể thu hoạch “Tiếng vọng”.”
Trịnh Anh Hùng cảm thấy Tề Hạ không hổ là chủ nhân bản thân nhận định, ý nghĩ của hắn vượt xa tưởng tượng của mình.
Bản thân dùng “Linh Khứu” để tuyên bố những người này có “Thanh Hương”, đồng thời để họ chân chính thu hoạch “Thanh Hương”, nhưng đến cuối cùng căn bản không ai biết, thật ra “Linh Khứu” từ đầu tới cuối chưa từng phát động.
Tề Hạ rất giống Vạn Tài từng thống lĩnh “Ngọc thành”, nhưng lại không hoàn toàn tương tự, ý nghĩ của hắn còn trên cả Vạn Tài.
Trịnh Anh Hùng sắp xếp lại ý nghĩ, nói thêm: “Chỉ cần ta nói… bọn họ sẽ tin sao?”
Tề Hạ lắc đầu: “Muốn bọn họ tin lời ngươi, không phải chuyện đơn giản, bởi vì phải chú ý thời cơ nói chuyện và tần suất. Chỉ cần đối phương sinh nghi một lần, sau đó ngươi sẽ rất khó thu hoạch lại tín nhiệm của họ, dù sao có đồng đội rất khó giải quyết.”
“Ví dụ như Trần Tuấn Nam.” Trịnh Anh Hùng nói.
“Đúng, ví dụ như Trần Tuấn Nam.” Tề Hạ nói, “Muốn lừa qua hắn, đồng thời để hắn tin mình thật thu được “Tiếng vọng”, cần ngươi hao chút công phu.”
“Tốt…” Trịnh Anh Hùng sắc mặt nặng nề gật đầu, “Vừa rồi ngươi nói đây là vòng thứ nhất nhiệm vụ, còn có vòng thứ hai sao?”
“Có.” Tề Hạ nói, “Khi ngươi đối với vòng thứ nhất nhiệm vụ thuận buồm xuôi gió, đồng thời thật khiến đồng đội chúng ta đều thu được “Tiếng vọng”, liền có thể khai triển vòng thứ hai. Nhưng nếu ngươi liên tiếp thất bại ngay từ vòng thứ nhất, thì quên những gì ta nói về vòng thứ hai đi.”
“Ừ, ngươi nói đi.”
“Vòng thứ hai nhiệm vụ, là khi gặp lại phe địch, tuyên bố “Tiếng vọng” trên người phe địch biến mất.” Tề Hạ dừng một chút, nói tiếp, “Nhưng vòng thứ hai này độ khó rất lớn, chỉ cần ngươi thành công một lần là được, bất kể là phá trừ “Tiếng vọng” của ai cũng không đáng kể, hơn nữa ta không ngại ngươi thử nghiệm nhiều lần.”
Trịnh Anh Hùng nghe xong nửa ngày không nói, phảng phất không chắc mình có thể làm được.
“Tề Hạ…” Trịnh Anh Hùng kêu lên, “Theo lý mà nói… Nếu phương pháp này được, ngươi không phải nên để ta tin mình thu hoạch được “Thanh Hương” trước, sau đó mới từ ta đi nói với bọn họ “Ta ngửi được Thanh Hương” sao? Vì sao trực tiếp nói cho ta chân tướng?”
“Trịnh Anh Hùng…” Tề Hạ nói, “Ngươi cho là mình bây giờ không có “Thanh Hương” sao?”
“Ai…?”
“Ngươi có thể ngửi được mùi kỳ quái nơi này, nhưng chúng ta thì không.” Tề Hạ nói, “Ngươi chưa từng hoài nghi bản thân có phải hay không là cái gọi là “Thanh Hương Giả” trong miệng ngươi, bởi vì trong trí nhớ của ngươi, căn bản không biết mất “Thanh Hương” là cảm giác gì.”
“Cho nên ta vẫn luôn mang theo “Linh Khứu”… ” Trịnh Anh Hùng chớp mắt, “Chỉ có điều ở nơi hỗn độn mùi vị này, căn bản không có biện pháp phát huy “Linh Khứu” của ta.”
“Không có cách nào phát huy?” Tề Hạ khẽ cười, “Đây không phải đang phát huy sao?”
“Ai…?”
“Giả phát huy cũng là phát huy.” Tề Hạ nói, “Nhiệm vụ này chỉ có ngươi có thể làm được, cho nên xin nhờ.”
“Ta sẽ cố gắng.” Trịnh Anh Hùng vẻ mặt thành thật nói.
“Đúng rồi, ngươi có thể đi tìm Điềm Điềm trước.” Tề Hạ nói, “Vừa rồi ta đã nghĩ biện pháp để nàng có “Tiếng vọng”, ngươi đi làm sâu sắc thêm lực lượng “Tiếng vọng” của nàng, vừa vặn cũng luyện một chút bản sự nói dối của mình.”
“Tốt!”
Nhìn Tề Hạ rời phòng, Trịnh Anh Hùng lập tức hít thở sâu mấy lần.
Tiếp đó, nhiệm vụ đối với Trịnh Anh Hùng mà nói vô cùng quỷ dị. Trong gần mười năm, mỗi ngày hắn đều thẩm phán “mùi” trên người đối phương, sau đó phải làm những việc không khác gì trước đây, chỉ là hắn phải nói dối.
Rõ ràng không ngửi được gì, lại phải giả bộ như bản thân ngửi được.
Bởi vì chưa từng làm vậy, nên chính Trịnh Anh Hùng cũng không biết xác suất thành công là bao nhiêu.
Hắn chỉ nhớ đã từng có người quỳ trước mặt mình, cầu xin bản thân có thể nói dối, như vậy người đó mới có đồ ăn.
Nhưng Trịnh Anh Hùng không đáp ứng, người kia cũng trở thành Vong Hồn đầu tiên dưới tay Vạn Tài.
Sớm biết sẽ có một ngày thế này… Lúc ấy nếu đáp ứng, sớm học được nói dối, có phải mọi chuyện sẽ khác?
Trịnh Anh Hùng lấy lại tinh thần, cẩn thận suy tư chiến thuật tiếp theo.
Trước tiên, tự nhiên là tìm tới Điềm Điềm. Luyện tập trên người đã có “Thanh Hương” chắc chắn là tình huống tốt nhất, nói dối sẽ tự nhiên hơn, cũng không có cảm giác tội lỗi.
Nhưng sau đó thì sao?
Kiều Gia Kính lúc này trọng thương ngã xuống đất, có thể không phải mục tiêu ưu tiên.
Nếu muốn nói ai dễ đắc thủ nhất, dễ lừa gạt nhất trong cả đội ngũ, Trịnh Anh Hùng nghĩ ngay đến Hàn Nhất Mặc.
Tuy cũng là đại nhân, nhưng Hàn Nhất Mặc cho Trịnh Anh Hùng cảm giác rất kỳ quái, người kia dường như đã sớm điên mất rồi, trong đầu toàn ý nghĩ điên rồ, hẳn là rất dễ thuyết phục.
Thứ hai là Chương luật sư. Nhưng lý do Chương luật sư dễ bị lừa khác với Hàn Nhất Mặc. Nàng không ngu ngốc, chỉ là vì vừa rồi mình và Chương luật sư hành động chung, lại ngay trước mặt nàng khám phá kẻ giả trang Trần Tuấn Nam, nên Chương luật sư hiện tại rất tin mình, lời mình nói ra hẳn là cũng có thể được tin tưởng.
Nhưng Chương luật sư sau khi phân tán với mình, hình như lâm vào trò chơi gì đó, đã một thời gian không thấy nàng.
Cuối cùng… là đánh hạ “Đỉnh điểm” Trần Tuấn Nam. Muốn để Trần Tuấn Nam tin lời mình, thật cần mưu đồ kỹ lưỡng, có lẽ phương pháp bình thường không còn thích hợp.
Trịnh Anh Hùng chỉ có thể âm thầm may mắn không cần dùng thủ đoạn này lừa gạt Tề Hạ, nếu không thì “mưu đồ” cũng là phí công.
Hắn điều chỉnh tâm trạng, tìm kiếm trong mấy gian phòng, quả nhiên tìm được Điềm Điềm.
Lúc này Điềm Điềm đang nhắm mắt lẩm bẩm gì đó, thỉnh thoảng mở mắt nhìn xung quanh, dường như đang xác định thành quả của mình.
“Tỷ tỷ?” Trịnh Anh Hùng dò xét gọi.
“Ai? Anh Hùng đệ đệ.” Điềm Điềm quay đầu kêu, “Sao ngươi cũng tới…?”
“Ta vừa rồi ở gian phòng bên cạnh… Bỗng nhiên ngửi được một mùi rất thơm…” Trịnh Anh Hùng nói, “Tỷ tỷ… Có phải tỷ tỷ có “Tiếng vọng”?”
“Ta…?” Điềm Điềm nở nụ cười, “Là, Anh Hùng đệ đệ, cái này cũng bị ngươi biết. Ta vừa mới còn không chắc chắn lắm, nhưng đến ngươi cũng nói vậy, thì hẳn là không sai.”
“Ừ.” Trịnh Anh Hùng gật đầu, “Tỷ tỷ, ta ngửi được “Xảo vật” Thanh Hương.”