Chương 1061: Thắng pháp | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 31/03/2025
Trần Tuấn Nam còn muốn ngăn Tề Hạ lại, nhưng thấy hắn đã chạy tới cửa “Chuẩn bị chiến đấu khu”.
Tề Hạ bỗng nghĩ đến điều gì, đang định mở cửa thì tay khựng lại, quay đầu nhìn Kiều Gia Kính cùng Hàn Nhất Mặc.
Hắn dừng một chút, đi đến bên cạnh hai người, liếc mắt ra hiệu cho Hàn Nhất Mặc. Hàn Nhất Mặc lập tức hiểu ý, đặt Kiều Gia Kính nằm ngang rồi nhường qua một bên.
Tề Hạ lưng quay về phía Hàn Nhất Mặc, thò tay lấy “Sĩ” từ trong túi Kiều Gia Kính, sau đó đổi với “Hỏa” lấy từ chỗ Chương luật sư trong túi mình, trả “Hỏa” về, còn bản thân lấy đi “Sĩ”.
Tề Hạ cảm thấy “Sĩ” mà Kiều Gia Kính liều chết mang về rất có thể sẽ dẫn phát hiệu ứng cánh bướm, giúp bọn hắn tiến một bước dài trên con đường đến “Thắng lợi”.
“Trần Tuấn Nam, ta còn muốn bàn giao ngươi một sự kiện…”
“Ngươi nói.”
“Dây xích thừa còn ở chỗ ngươi chứ? Cho ta dùng một chút.”
“Mẹ, tiểu gia dây xích nhiều lắm, ngươi đợi chút!”
Trần Tuấn Nam cúi đầu lục lọi trong túi, lấy ra một đống dây xích đưa cho Tề Hạ. Tề Hạ gật đầu, vừa muốn mở miệng nói gì đó, lại quay đầu thấy Hàn Nhất Mặc đứng bên, lời đến khóe miệng chần chờ một chút.
Hắn luôn lo lắng mình nghĩ quá nhiều, vạch ra quá nhiều phương án giải quyết cho những chuyện căn bản không xảy ra.
Nhưng sự tình đến nước này, cẩn thận là cần thiết, dù chỉ có 1% khả năng, cũng không thể gây ra rủi ro vào lúc này.
“Trần Tuấn Nam,” Tề Hạ nhìn hắn, “Nói riêng.”
Trần Tuấn Nam nghe “nói riêng” lập tức hiểu ý Tề Hạ, hai ba bước đi đến bên cạnh hắn, ghé tai vào.
Tề Hạ cũng thừa cơ thấp giọng nói mấy câu, biểu lộ của Trần Tuấn Nam dần trở nên đặc sắc.
“Nha?” Hắn nở nụ cười, “Tốt tốt tốt… Rất có ý tứ.”
“Ngươi hiểu rồi là tốt,” Tề Hạ nói, “Nếu quả thật xảy ra chuyện đó, ngươi cứ tùy cơ ứng biến, muốn làm gì thì làm.”
“Ta còn sợ ngươi bảo ta thu liễm đấy chứ,” Trần Tuấn Nam nói, “Yên tâm đi Lão Tề, chỗ này ta giúp ngươi trông, cứ yên tâm mà đi. Nếu có vấn đề, ta xách đầu thằng nhóc Hàn này đến gặp ngươi.”
Hàn Nhất Mặc: “Ai?”
“Giao cho ngươi.” Tề Hạ gật đầu, “Ta đi một lát sẽ trở lại.”
Hắn mở cửa phòng, xác nhận không có ai, rồi rời khỏi “Chuẩn bị chiến đấu khu”.
Trần Tuấn Nam thở sâu một hơi, vừa định đi đến bên màn hình, lại phát hiện Hàn Nhất Mặc cứ nhìn mình chằm chằm.
Vì ánh mắt của Hàn Nhất Mặc quá mức quái dị, Trần Tuấn Nam lập tức hứng thú, đi qua ngồi xổm xuống, cười nhìn hắn.
“Sao, làm sao vậy?” Hàn Nhất Mặc hỏi.
“Không sao cả mà,” Trần Tuấn Nam đáp.
“Không, không sao cả thì ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì?”
“Đừng sợ, tiểu Hàn,” Trần Tuấn Nam nói, “Không có gì đâu, thấy ngươi thú vị nên đến nhìn kỹ một chút.”
“Không có gì…?” Hàn Nhất Mặc hiển nhiên không tin, “Thế nhưng vừa rồi Tề Hạ hắn… Có phải hay không…”
“Lão Tề vừa rồi không nói gì cả, chỉ kể cho ta một câu chuyện tiếu lâm,” Trần Tuấn Nam nhìn chằm chằm Hàn Nhất Mặc nói, “Ngươi muốn nghe không? Chuyện cười của lão mẹ hắn đấy.”
Hàn Nhất Mặc nghe xong toàn thân run lên, nhưng rất nhanh liền ra vẻ trấn định nói: “Trần, Trần Tuấn Nam, dù không biết là trò cười gì… Nhưng ta vẫn luôn là người của các ngươi, điểm này ngươi tuyệt đối phải tin ta.”
Trần Tuấn Nam nghe xong nhướng mày, cảm giác tình huống quả nhiên có chút ý tứ.
Bởi vì mấy câu thì thầm vừa rồi của Tề Hạ xác thực không hề nhắc đến Hàn Nhất Mặc nửa chữ.
Chỉ là Trần Tuấn Nam phát hiện sắc mặt Hàn Nhất Mặc không được tự nhiên sau khi Tề Hạ cùng mình thì thầm, thế là ngẫu nhiên lừa gạt hai câu, lại không ngờ hiện trường phá án.
Tuy là phá án… Nhưng vụ án này phải phán xét thế nào đây?
“Thật không nghe chuyện cười kia à?” Trần Tuấn Nam cười hỏi.
“Không, không nghe.” Hàn Nhất Mặc đáp, “Ngươi chỉ cần tin ta là được, ta đối với Tề Hạ trung thành tuyệt đối, tuyệt không hai lòng!”
“Ha ha!”
Thấy Trần Tuấn Nam cười, Hàn Nhất Mặc cũng nhạt nhẽo cười theo hai tiếng.
Một giây sau, Trần Tuấn Nam lập tức thu hồi nụ cười, sắc mặt trong chốc lát vô cùng băng lãnh, Hàn Nhất Mặc cũng sợ đến lập tức rút lại biểu lộ.
“Ta có phải quá dễ dãi với ngươi rồi không?” Trần Tuấn Nam hỏi, “Ngươi thực sự có gan cười với ta?”
“Không… không phải… Ta…” Sắc mặt Hàn Nhất Mặc trong nháy mắt tái nhợt.
“Có biết vì sao Lão Tề đơn độc để ta cùng ngươi ở lại không?” Trần Tuấn Nam hỏi.
“Hả…?”
“Có biết vì sao lời nói vừa rồi hắn không nói trước mặt ngươi không?” Trần Tuấn Nam lại hỏi.
Hai ba câu nói, toàn thân Hàn Nhất Mặc run như cầy sấy.
Trần Tuấn Nam thấy cảnh này trong lòng không khỏi vui mừng, Hàn Nhất Mặc cơ bản đã viết “Ta là nội gián” lên mặt rồi, mình còn nhìn ra được, Tề Hạ sao có thể không nhìn ra?
Có thể đã nhìn ra rồi, vậy tại sao còn lưu hắn lại…?
À, chiêu này của Tề Hạ thật sự là cao minh.
Hiện tại tuy Hàn Nhất Mặc ngoài miệng nói trung thành tuyệt đối với Tề Hạ, nhưng trong lòng hẳn là xem mình là người đối diện.
Nếu là người đối diện, chỉ cần hắn cho rằng “Chúng ta phải thua” thì đối diện liền thua.
Đây chính là tình huống thất bại 100%, hoàn toàn không có may mắn.
Việc cấp bách hiện tại là khiến Hàn Nhất Mặc càng thêm tin chắc mình là người đối diện, vạn lần không thể trung thành tuyệt đối với Tề Hạ.
Cho nên không thể chiêu hàng cũng không thể lật bài, càng không thể đe dọa Hàn Nhất Mặc quá mức.
Một khi Hàn Nhất Mặc hoảng sợ từ “Chúng ta phải thua” biến thành “Ta phải chết” thì vũ khí tốt như vậy coi như uổng phí mất rồi.
Vậy phải làm thế nào để thay đổi một cách vô tri vô giác, khống chế chuyện này, để Hàn Nhất Mặc tin tưởng một cách tự nhiên rằng mình vẫn là nằm vùng, hơn nữa chuyện này không bị bại lộ?
“Cách thắng này thật là trừu tượng…” Trần Tuấn Nam thấp giọng cười nói.
“Cái gì… Cách thắng gì?”
“Ai bảo ngươi hỏi?” Trần Tuấn Nam nói.
“À… Không… không phải…” Hàn Nhất Mặc nói, “Chúng ta là người trên cùng một thuyền, có chuyện gì có thể nói với ta, ta cũng có thể giúp một tay nghĩ kế.”
Tuy nói vậy, nhưng Hàn Nhất Mặc từ tận đáy lòng cảm thấy cách làm của Trần Tuấn Nam cực kỳ giống phản diện trong phim ảnh, thậm chí ngay cả lời thoại cũng giống y đúc.
Hắn thầm than bản thân không hổ là nhân vật chính, nếu không khẳng định không thể nào gặp phải loại tình cảnh này.
“Ừ, tiểu gia biết.” Trần Tuấn Nam ảm đạm gật đầu, “Ta hiện tại xác thực cực kỳ xoắn xuýt… Ngươi biết vừa rồi Lão Tề nói gì với ta không?”
“Không, không biết.” Hàn Nhất Mặc trả lời.
“Thật không biết?”
“Thật.”
“Hắn nói ngươi là nằm vùng.” Trần Tuấn Nam sắc mặt nặng nề nói, “Nói cho ta biết… Ngươi rốt cuộc có phải là nằm vùng không?”
“Hả?!” Hàn Nhất Mặc giật mình trong lòng, “Ta, tại sao ta lại là nằm vùng?! Ta không phải vừa nói sao! Ta đối với Tề Hạ trung thành tuyệt đối!”
“Ta làm sao lại không biết…?” Trần Tuấn Nam nói, “Còn nhớ rõ khoảng thời gian bảy năm đó không…? Tuy ta luôn quấy rối, thế nhưng có một người vẫn luôn đặt chính nghĩa lên hàng đầu, đủ kiểu chỉ trích hành vi của ta, người đó là ai?”
“Ai…?”
“Mặc kệ hắn chết bao nhiêu lần, đều muốn ngăn cản ta trong tình huống đó, quang huy và dáng người vĩ đại của hắn ta vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng.” Trần Tuấn Nam đứng lên, chậm rãi quay lưng đi, giọng điệu nghẹn ngào nói, “Hàn Nhất Mặc, ngươi nói cho ta, người đó là ai?”
“Không… không phải… Ngươi…”
Trần Tuấn Nam thở dài: “Có thể Lão Tề hiện tại lại nói với ta người đó là nằm vùng… Hàn Nhất Mặc, ngươi nói cho ta, ta phải làm gì đây?”