Chương 1060: Đánh tráo | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 31/03/2025
Địa Long thuận thế ngẩng đầu, sắc mặt vẫn như thường mà nhìn Thanh Long.
Nàng thật không sợ chết sao?
“Bị nói trúng chỗ đau… Có chút khó chịu?” Địa Long dùng yết hầu bị đè ép phát ra âm thanh, “Chẳng phải đây là việc ngươi luôn làm sao… Đâm chọc chỗ đau của mỗi người… Xé nát hy vọng của mỗi người… Ngươi cười được, người khác không được cười sao?”
Thanh Long không đáp, chỉ là gia tăng khí lực trên tay.
Địa Long chậm rãi nhíu mày, cảm giác thân thể dù đã được cường hóa, nhưng cổ xem chừng sắp bị bóp gãy.
Nếu đã đến bước này, vậy cuộc đời hỗn loạn vất vả của mình cũng nên kết thúc sao?
Nhưng rõ ràng đã đợi mười mấy giây, Thanh Long lại không trực tiếp hạ sát thủ, động tác trên tay cũng dừng lại.
Địa Long mở to mắt, vẻ mặt không hiểu nhìn chằm chằm Thanh Long, nàng không hiểu lời đã nói đến nước này, Thanh Long còn cần gì phải thu tay.
Trong tầm mắt, chỉ thấy Thanh Long vẻ mặt ngưng trọng nhìn xuống dưới.
Ở phía dưới sân chơi, “phe đỏ”, “khu chuẩn bị chiến đấu”, Tề Hạ vẫn luôn ngẩng đầu theo dõi hắn.
Bao gồm cả cảnh hắn đang bóp cổ Địa Long, cũng bị đôi con ngươi Sơn Dương xám trắng kia thu hết vào mắt.
Thanh Long do dự.
Đây là cảm giác thật không hợp lẽ thường…?
Thanh Long tự biết người kia phía dưới chỉ là thân phàm nhân, bản thân tiện tay quạt ra kình phong cũng đủ khiến hắn bay đi mấy mét, vậy mà bản thân lại nhìn không thấu đôi mắt kia.
“Ta không hiểu ý nghĩ của ‘Thần’…?”.
Lúc này Thanh Long mới nhận ra câu nói này đáng sợ đến nhường nào, bởi vì hắn từ đầu đã không lý giải được cách làm của Tề Hạ.
Nhưng khi đó hắn cảm thấy mình nhìn thấu, Nhân loại không hiểu cách làm của kiến… Hợp lý biết bao?
Nhưng giờ bảo Thanh Long tin… Sở dĩ bản thân không hiểu hắn, là vì hắn càng giống “Thần”?
“Hoang đường.” Thanh Long lẩm bẩm, chậm rãi buông lỏng ngón tay đang kìm cổ Địa Long.
“Khục…” Địa Long đột ngột khôi phục hô hấp, lập tức ho khan vài tiếng, “Đáng ghét… Bóp mãi không chết… Cuối cùng lại thả ra…”
“Ngươi muốn lừa ta.” Thanh Long nói, “Nhân loại đều không hiểu ‘Kiến’ và ‘Thần’, chẳng lẽ ‘Kiến’ chính là ‘Thần’ sao?”
“‘Kiến’ có phải ‘Thần’ hay không chỉ có ngươi tự biết.” Địa Long xoa cổ nói, “Tề Hạ có phải ‘Kiến’ hay không, ngươi cũng rõ hơn ta.”
Thanh Long sắc mặt nặng nề nhìn chằm chằm xuống dưới, lại thấy Trần Tuấn Nam phong phong hỏa hỏa từ gian phòng rất xa đẩy cửa phòng mình ra, một giây sau xuyên toa đến “khu chuẩn bị chiến đấu”.
“Lão Tề!” Trần Tuấn Nam nói, “Lần này sự tình hơi rắc rối rồi, ngươi trước tiên phải nghe ta nói, có mấy chuyện, đầu tiên là… Con bà nó!”
Ánh mắt Trần Tuấn Nam lập tức bị Kiều Gia Kính nằm trên mặt đất hấp dẫn, lời định nói lập tức quên sạch, vội vàng chạy tới kiểm tra thương thế của Kiều Gia Kính.
“Cái này mẹ nó làm cái gì vậy? !” Trần Tuấn Nam ngồi xổm trên mặt đất quát to một tiếng, “Thằng nhãi nào làm? !”
Hàn Nhất Mặc núp bên cạnh Kiều Gia Kính, để đầu Kiều Gia Kính gối lên đùi mình, như pho tượng không dám hé răng.
Tề Hạ lắc đầu: “Có thể làm đến mức này chỉ có Trương Sơn.”
Trần Tuấn Nam nghe xong ngẩn người, lửa giận trong bụng cũng không có chỗ phát tiết.
Trước khi đến hắn rõ ràng thấy thi thể Trương Sơn nằm ở “Đường sông”, bây giờ Kiều Gia Kính không chết, chỉ là bị trọng thương… Cũng coi như công bằng sao?
Nhưng nói đến “công bằng”, với Trương Sơn và Kiều Gia Kính, hết lần này đến lần khác muốn ở đây phân ra sống chết… Vậy rốt cuộc chỗ nào công bằng?
Trần Tuấn Nam đứng lên, ngẩng đầu nhìn Thanh Long, hung tợn chỉ hắn, dùng chữ “ta” mở đầu nói một cụm động từ.
Chắc hẳn Thanh Long cực kỳ thông minh, vẫn có thể biết hắn đang nói gì chứ?
“Lão tiểu tử…” Trần Tuấn Nam trầm giọng mắng, “Tiểu gia sớm muộn khiến ngươi thiệt thòi lớn.”
“Vừa rồi tiến triển thế nào?” Tề Hạ hỏi.
“Mẹ…” Trần Tuấn Nam quay đầu nói, “Lão Tề, nói đến ‘tiến triển’ thì đúng là quá quỷ dị…”
“Sao lại quỷ dị?”
Trần Tuấn Nam ra ngoài thêm vài phút ngắn ngủi, lại cảm giác như đã xảy ra rất nhiều chuyện, căn bản không biết mình nên bắt đầu từ đâu.
“Ta nói kết quả trước.” Trần Tuấn Nam nói, “Tiểu gia rơi ‘Bao’.”
“Ừm…” Tề Hạ nghe xong dừng một chút, nói, “Lần sau ngươi nói ‘Ném chữ’ thì tốt hơn.”
“Ngươi hiểu là được rồi! Tiểu gia chính là rơi ‘Bao’.” Trần Tuấn Nam nói, “Khó khăn lắm mới được ‘Bao’ lại ném đi, tỉ lệ đánh tráo mẹ nó 100%, cũng may chúng ta đã dùng xong rồi, rơi cũng không thiệt.”
“‘Chữ’ nhét vào đâu?” Tề Hạ hỏi.
“Một chỗ Nhân Xà kỳ quái, chính là Nhân Xà mở cửa cho chúng ta đó.” Trần Tuấn Nam nói, “Thằng nhãi đó ngay trước mặt một đứa bé ức hiếp ta, hắn thổi còi đen, còn mẹ nó thưởng ta 20 cái tát.”
Tề Hạ dừng một chút: “Nói rõ ràng.”
“Hắn muốn gặp ngươi.”
“Hắn nói thế nào?” Tề Hạ lại hỏi.
“Tình huống cụ thể không nói với ta.” Trần Tuấn Nam nói, “Chỉ là nhìn bộ dạng hắn khổ đại cừu thâm, nhất định phải nghĩ cách gặp ngươi… Ngươi và hắn có quan hệ gì sao?”
Tề Hạ nghe xong gật đầu: “Đúng.”
Nhưng mấy giây sau hắn lại cảm thấy không đúng lắm, cho dù là thật… Nhưng Nhân Xà kia rõ ràng không có trò chơi, vậy sao lại xuất hiện ở đây?
“Khoan đã…” Tề Hạ bỗng nhíu mày, quay đầu nhìn Hàn Nhất Mặc, “Ngươi và Văn Xảo Vân tham gia trò chơi, ‘Cầm tinh’ có nói gì không?”
“Nói gì…?” Hàn Nhất Mặc nghe xong ngẩn người, “Hình như nói bọn họ là cái gì ‘người hiệp trợ’ hay cái gì đó…”
“Quả nhiên…” Tề Hạ ngẩng đầu nhìn Trần Tuấn Nam, “Hắn hỏi các ngươi vấn đề gì?”
“Ừm…” Trần Tuấn Nam nhớ lại một lần, “Nói chung là ‘sai lầm của người sống sót’, ‘nan đề hiệp đồng công kích’ và ‘định lý con khỉ vô hạn’.”
“Nói cho ta vị trí của hắn.”
Trần Tuấn Nam đưa tay chỉ vào bản đồ trên vách tường: “Là ‘Tị’ ở nửa tràng đối diện.”
“Ta đi một lát rồi về.”
“Khoan đã!!” Trần Tuấn Nam lập tức đưa tay túm lấy Tề Hạ, “Lão Tề… Ngươi đi thật à?”
“Đúng, ta muốn gặp hắn.”
“Bây giờ?” Trần Tuấn Nam nói, “Ngươi có muốn chờ trò chơi sắp kết thúc rồi đi không? Hoặc là chờ trò chơi kết thúc rồi đi…”
“Hắn có nói là đang gấp gáp không?” Tề Hạ hỏi thêm, “Nếu như chúng ta nói cùng một con rắn, ta nghi ngờ trò chơi kết thúc sẽ không thấy hắn nữa.”
“Tiểu tử ngươi cũng biết…?” Trần Tuấn Nam nói, “Nhưng bây giờ luôn cảm thấy rất nguy hiểm… Đối diện đều ở đó, ngươi bị vây trong game thì sao?”
“Hiện tại Trương Sơn không có ở đây, trò chơi bình thường ta có thể đảm bảo tỷ lệ thắng 100%.” Tề Hạ nói, “Cho dù đụng phải đối diện cũng không sao.”
“À… Đúng rồi…” Trần Tuấn Nam nói, “Hắn còn nhờ ta mang cho ngươi một câu…”
“Liên quan đến cái gì?” Tề Hạ lại hỏi.
“Về sân bãi chúng ta đang ở… Có thể…” Trần Tuấn Nam quay đầu nhìn Thanh Long ở trên cao.
“Được, ta hiểu rồi.” Tề Hạ nói, “Nội dung ta hiểu rồi.”
“Ừm…” Trần Tuấn Nam nghe xong hơi sững sờ, “Không phải chứ… Ta còn chưa nói mà…”