Chương 1050: Đề bên trong lý | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 31/03/2025
“Ngươi chờ một chút…” Trần Tuấn Nam lên tiếng, “Ta không phục! Dựa vào cái gì hắn nói hai câu liền coi như thắng?”
Nhân Xà khựng lại một nhịp, chậm rãi đáp: “Bởi vì lão sư ta từng dạy ta một cái lý luận, đó chính là ‘Người sống sót sai lầm’.”
“Nơi này bàn luận chuyện đó có thể dùng được sao?” Trần Tuấn Nam vặn hỏi, “Một cái quán cơm nhỏ nhoi cũng dùng tới ‘Người sống sót sai lầm’?”
“Đúng vậy, chính như vị thiếu niên này nói…” Nhân Xà gật gù, “Người có thể viết ý kiến lên bảng nhắn lại vĩnh viễn chỉ là số ít. Ví như, trong một trăm khách hàng, có một người cảm thấy món ăn hôm nay hơi mặn, liền viết ý kiến đó xuống. Lão bản vì chiều theo ý kiến kia mà giảm bớt lượng muối, kết quả chín mươi chín người còn lại lại thấy nhạt.”
“Hả…?” Trần Tuấn Nam ngẩn người, cảm thấy cách giải thích này quả thực có lý hơn so với hắn.
Nhân Xà càng nghĩ càng thấy hợp lý: “Đáp án này quá chuẩn xác… Đây chính là ‘Người sống sót sai lầm’. Tình huống thực tế đâu chỉ chín mươi chín người thấy nhạt… Mà là một trăm phần trăm đều thấy nhạt.”
“Ý tứ là gì?” Trần Tuấn Nam truy hỏi.
“Bởi vì người đã viết ý kiến sẽ không bao giờ quay lại nữa, chỉ còn lại những người không có ý kiến tới tiếp nhận kết quả cải cách này.” Nhân Xà bộ dáng như thể đã lĩnh ngộ được chân lý nhân sinh, “Các ngươi hẳn cũng phát hiện… Thường có những quán ăn ta thích, mấy tuần không ghé, đến khi quay lại thì thấy đồ ăn kém xa lúc trước, cho đến khi ta không lui tới nữa, thì quán bắt đầu dán biển cho thuê… Ngược lại, những quán nhắm rượu lâu năm không thay đổi gì mấy lại cứ mở cửa mãi.”
“Ngẫm lại cũng đúng… Mở tiệm quả là một môn học vấn.”
Trần Tuấn Nam miệng thì đáp ứng, nhưng trong lòng đã có chút không thoải mái. Lần này mèo mù vớ phải chuột chết để Kim Nguyên Huân có điểm, tiếp theo nhất định phải cẩn thận hơn, nếu không tóm được “Tốt” trong tay hắn thì phiền toái lớn.
Nhân Xà lôi từ trong ngực ra một cây bút chì sắp mục nát, nhẹ nhàng đánh dấu vào sau câu trả lời.
“Bất kể là mở tiệm hay nhân sinh cũng vậy thôi.” Nhân Xà ngâm nga, “Kẻ chỉ trỏ, phê bình, bôi nhọ ngươi luôn là số ít. Nếu cứ dựa theo yêu cầu của bọn chúng mà điều chỉnh bản thân, nhân sinh cũng sẽ lạc lối.”
Trần Tuấn Nam và Kim Nguyên Huân nghe xong đều trở nên trầm tĩnh.
Nhân Xà lẩm bẩm: “Vậy ta làm sao mới thăng cao được đây?”
“Đạo lý thì được, nhưng cách nói hơi già mồm.” Trần Tuấn Nam nhận xét.
“Vậy lần sau ta sẽ sửa lại chút.” Nhân Xà đáp lời.
“Đến đây, tiến nhanh tới vấn đề kế tiếp đi.” Trần Tuấn Nam giục, “Vốn tưởng ngươi ở đây chỉ có logic đề, ai ngờ lại xuất hiện cả lý luận đề… Hay là còn có toán học đề cùng nhân văn đề nữa?”
“Có thể lắm.” Nhân Xà đáp, “Một trăm nan đề này là trân bảo của ta, bình thường ta chỉ coi nó như sách để đọc, chứ không thử trả lời.”
“Nhưng vì sao vậy?” Trần Tuấn Nam hỏi, “Xem ra tiểu tử ngươi cũng không ngốc nghếch, nếu chịu bỏ công sức… Mấy ngày chẳng phải làm xong hết sao? Cần gì phải nghe chúng ta nói chuyện để phân tích đáp án?”
“Ta rất mâu thuẫn.” Nhân Xà vừa lật vở vừa nói, “Ngươi có biết người kia vì sao lại nói với ta vậy không…? Hắn bảo chỉ cần ta đáp đúng một trăm đạo đề này, hắn sẽ quay lại giúp ta trở thành ‘Địa cấp’.”
“Hả…?” Trần Tuấn Nam ngớ người.
“Nhưng hắn có nghĩ tới không…” Ánh mắt Nhân Xà lóe lên, “Nếu hắn thật sự đi rồi, ta cũng không hy vọng hắn trở về.”
“Ngươi nói người này rốt cuộc là…”
“Là một cố nhân ân trọng như núi đối với ta.” Nhân Xà nói, “Cũng có lẽ ta hiểu sai ý hắn. Một trăm đạo đề này không chỉ dẫn tới một trăm đáp án, mà còn là một trăm phương thức giải quyết vấn đề, một trăm loại triết học nhân sinh xử thế. Khi ta làm xong hết, thậm chí không cần hắn trở về, ta cũng có thể ứng phó được đại bộ phận tình huống ở đây.”
“Càng nói càng mơ hồ…”
“Cho nên ta mới bảo một trăm đạo đề này giống như vé xe.” Nhân Xà buồn bã nói, “Ban đầu ta nghĩ mình còn rất nhiều thời gian để chậm rãi chờ đợi, khi nào muốn lên xe thì mở nó ra… Nhưng bây giờ ta rất có thể sẽ chết trong màn trò chơi này. Đến khi ta ngồi ở đây, mới phát hiện mọi thứ đều có chút muộn màng.”
“Không phải, ngươi khoan đã, ngươi nói nghe đáng sợ quá.” Trần Tuấn Nam vội ngắt lời, “Ta nói trước, tiểu gia căn bản không muốn cùng ngươi ‘cược mạng’, hiểu chưa?”
Nói xong hắn lại kéo tay Kim Nguyên Huân: “Tiểu Kim cũng không ‘cược mạng’ với ngươi, đúng không?”
“Ta việc gì phải ‘cược mạng’ chứ…?” Kim Nguyên Huân ngơ ngác hỏi.
Nhân Xà nghe xong lắc đầu: “Không phải vấn đề đó… Các ngươi không muốn ‘cược mạng’ với ta, ta cũng không muốn ‘cược mạng’ với các ngươi. Chúng ta tự nhiên bình an vô sự, nhưng ta vẫn có khả năng chết.”
“Vậy rốt cuộc ngươi đắc tội với ai…?” Trần Tuấn Nam hỏi.
“Đắc tội?” Nhân Xà cười khổ một tiếng, “Ở cái nơi chết không được này, cần gì lý do chính đáng. Nói không chừng chỉ vì ta không muốn ‘cược mạng’ với các ngươi, nên ta sẽ chết.”
“Cái thứ đạo lý chó má gì vậy…” Trần Tuấn Nam chửi thầm, “Ngươi yên tâm, ai dám đối phó ngươi, cứ nói với ta!”
“Thanh Long.”
“…Vậy ngươi cũng phải nói với Lão Tề!” Trần Tuấn Nam vội sửa lời.
“Chỉ mong vậy thôi.” Nhân Xà cười rồi lật quyển vở, nói: “Đề tiếp theo.”
Hai người nghe xong liền nghiêm túc trở lại. Đề này có thể sẽ trực tiếp quyết định hai chữ “đi ở” của cả hai, nên không ai dám lơ là.
“Có hai vị tướng quân bị quân địch vây chặt, nhưng quân đội của họ đóng quân riêng biệt ở hai ngọn núi Giáp và Ất. Biết rằng chỉ cần cả hai cùng lúc phát động phá vây, thì có thể đánh tan quân địch và cùng nhau trốn thoát. Nếu một bên đơn độc tấn công, chắc chắn sẽ bị tiêu diệt toàn quân. Đến đây, hai ngươi nghe rõ chưa?”
Hai người gật đầu: “Hiểu rồi.”
“Thế là cả hai cần ước định một thời gian để đồng thời phát động phá vây. Vì khoảng cách quá xa, thậm chí không nhìn thấy khói báo hiệu, nên chỉ có thể dùng lính liên lạc liều chết đến thông báo. Nếu tướng quân ở núi Giáp phái lính liên lạc đến núi Ất, báo cho đối phương ‘Buổi trưa phá vây’, nhưng trên thực tế, hắn không chắc lính liên lạc có bị phục kích trên đường hay không, cũng không biết lính liên lạc có đến được núi Ất hay không. Vì vậy, trước khi lính liên lạc trở về, hắn không dám tùy tiện xuất kích.”
Trần Tuấn Nam nghe xong gãi đầu: “Hơi trừu tượng, nhưng vẫn hiểu được.”
“Mà tướng quân ở núi Ất cũng đối mặt với vấn đề tương tự. Sau khi nhận được tin tức, ông không chắc lính liên lạc có trở về được núi Giáp để báo cho tướng quân Giáp rằng ‘đối phương đã nhận được’ hay không, nên vẫn không dám tùy tiện xuất binh.”
“Tê…” Trần Tuấn Nam nghe xong chậm rãi nhíu mày, cảm thấy câu hỏi này chỉ bằng ba năm câu nói đã nâng độ khó lên đến mức cực kỳ khó tin.
“Vậy vấn đề của ta là, với những điều kiện hiện có, rốt cuộc dùng biện pháp gì, mới có thể đảm bảo hai vị tướng quân này nhất định có thể cùng lúc phát động phá vây?”
Trần Tuấn Nam và Kim Nguyên Huân nghe xong nhìn nhau, đều không có chủ ý.
“Không thể để cả ngọn núi cùng nhau làm lính liên lạc sao…?” Trần Tuấn Nam đề nghị.
“…?”