Chương 1048: Ta làm sao biết? | Thập Nhật Chung Yên
Thập Nhật Chung Yên - Cập nhật ngày 31/03/2025
Giờ đây, tất cả tựa hồ đều đang phát triển theo ý nghĩ của ta, nhưng lại có chút không giống.
Tề Hạ từng nói, “Chữ” trên người Kim Nguyên Huân có thể là “Tốt”, đối với bọn ta mà nói vô cùng trọng yếu, đồng thời cần toàn lực vây công hắn trong thời gian còn lại.
Hiện tại, ta mơ mơ hồ hồ cùng hắn tiến vào một cái trò chơi “Nhân Xà”, đến cùng có tính là nằm trong kế hoạch hay không?
Dù sao, một khi tiểu tử Kim Nguyên Huân này đến “Tiếng vọng” liền sẽ trơn tuột như lươn, không thể bắt được. Hiện tại, vừa vặn đem hắn trừ khử trong phòng, đoạt lấy “Chữ”, dạng này một hồi hắn bắt đầu giở trò cũng vô dụng.
“Rất tốt, rất tốt…” Trần Tuấn Nam gật gật đầu.
“Tốt cái gì?” Nhân Xà lên tiếng, “Đã vào sân chơi, trò chơi vẫn là phải làm.”
“A, cũng đúng.” Trần Tuấn Nam quay đầu nói với Kim Nguyên Huân, “Tiểu Kim, dám không?”
“Có gì mà không dám?” Kim Nguyên Huân đáp, “Ca, ta cũng đâu phải sợ hãi hoàn toàn.”
“Tiểu tử ngươi bây giờ còn chưa nhìn ra vấn đề?” Trần Tuấn Nam cười nói, “Ngươi không thấy vừa rồi ta thông đồng với trọng tài sao?”
“Cái… cái gì khúc?”
“Tự mình câu thông.” Trần Tuấn Nam nói, “Chính là tư thông.”
“Cái… thông?”
“Ngươi có muốn nói rõ ràng không? Ai cùng ngươi tư thông?” Nhân Xà nói, “Không phải thời gian đang gấp sao? Hiện tại không đuổi?”
“Này, hiện tại “Chữ” nhi đều lấy về rồi, xác thực có nhiều thời gian.” Trần Tuấn Nam nói với Kim Nguyên Huân, “Xà ca trọng tài này quen biết ta hơn hai mươi năm, xem như bạn thân nhi, hắn chuẩn bị thổi còi đen, đem “Chữ” trong tay ngươi phán cho ta, cho nên ngươi sớm chút nhận thua đi.”
“A chớ…” Kim Nguyên Huân sững sờ, “Không phải thật đấy chứ?”
Nhân Xà không nói gì, chỉ mang vẻ tò mò nhìn về phía Kim Nguyên Huân: “Người Hàn?”
“Cát Lâm Duyên biên.” Kim Nguyên Huân cải chính.
“Vậy cái trò chơi này ngươi có thể thua thiệt.” Nhân Xà cười nói, “Ta nơi này là đáp đề trò chơi, thân là người Trung Quốc, ngươi ngay cả Hán ngữ còn nói không sõi, làm sao tiến hành?”
“Ta cơ bản đều có thể nghe hiểu được!” Kim Nguyên Huân nói, “Chỉ là nói thì không lưu loát lắm, trong nhà cha mẹ ta đều nói tiếng Triều Tiên.”
“Ngươi chờ chút đã!” Trần Tuấn Nam thả Kim Nguyên Huân ra, đi tới bên cạnh Nhân Xà, “Xà ca, ngươi thật sự chuẩn bị tiến hành trò chơi?”
“… Bằng không thì sao?” Nhân Xà hỏi.
“Ngươi nơi này đạo cụ trò chơi gì cũng không có, muốn tiến hành trò chơi gì?” Trần Tuấn Nam hỏi.
“Ta chính là đạo cụ trò chơi.” Nhân Xà từ trong ngực móc ra một quyển vở, đập lên mặt bàn, “Một hồi ta sẽ ra câu hỏi cho hai người các ngươi, ai trả lời đúng thì người đó thắng.”
“Ra câu hỏi?” Trần Tuấn Nam nhìn quyển vở rách tươm trên mặt bàn, “Ta có thể xem trước được không?”
“Có thể.” Nhân Xà gật đầu.
Trần Tuấn Nam nghe vậy ngẩn người một chút, như sợ đối phương đổi ý, vội vàng mở vở ra, phát hiện trên đó viết đầy vấn đề.
Chữ viết còn khá quen.
Kim Nguyên Huân không muốn bị bỏ lại, cũng vội vàng đi đến bên cạnh Trần Tuấn Nam cùng xem đề bài.
“Nay… Hai… Chỗ… Xin hỏi… Ai?” Kim Nguyên Huân lẩm bẩm.
“Tiểu Kim, không biết chữ thì đừng niệm, ngươi xích qua một bên chút, một hồi ta kể cho ngươi.”
“Ngươi quản ta à?” Kim Nguyên Huân cau mày đáp trả, tiếp tục nhìn chữ trên quyển sổ.
Trần Tuấn Nam nhanh chóng xem một lượt, cơ bản đều là mấy câu đố logic, thậm chí còn có mấy câu đố logic thường gặp trong phỏng vấn, đằng sau những câu đố kia có đánh dấu bằng bút chì.
Trần Tuấn Nam quá hiểu cái loại sổ này, hồi còn đi học, mỗi đứa trẻ đều có một đống, thế là vô ý thức đưa tay lật đến trang cuối cùng.
Trang cuối cùng vẫn là câu đố logic.
“…?”
“Sao vậy?” Nhân Xà hỏi.
“Đáp án đâu?” Trần Tuấn Nam giơ vở hỏi.
“Đáp án gì?”
“Đáp án của vấn đề! Đáp án của những vấn đề này đâu?”
“Ta làm sao biết?”
“Ân…?” Trần Tuấn Nam sửng sốt một chút, rất nhanh liền hiểu ra, “Ta hiểu rồi, ngươi để riêng đáp án và câu hỏi? Đúng là đồ trộm gà.”
“Không, ta chỉ mang mỗi quyển vở này thôi.” Nhân Xà trả lời, “Như vậy vẫn chưa đủ làm khó hai người các ngươi sao?”
“Đủ rồi. Không phải, ngươi làm khó hai bọn ta để làm gì chứ?!” Trần Tuấn Nam nói, “Huống chi bên cạnh tiểu hài nhi này còn cần ngươi dùng mấy vấn đề này làm khó hắn sao? Một câu “Trên cửa mang theo vải xanh bông vải màn cửa” cũng có thể làm cho hắn tự bế một ngày.”
“Uy! Ca! Ngươi…” Kim Nguyên Huân muốn nói gì đó, nhưng hắn nghe không hiểu câu nói vừa rồi có ý gì, thậm chí ngay cả lặp lại một lần cũng không được.
“Cho nên ta mới nói hắn thua thiệt trong trò chơi này.” Nhân Xà nói, “Hai người các ngươi chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong ta bắt đầu, ba vấn đề, ai trả lời đúng hai câu coi như thắng.”
“Ngươi chờ một chút!” Trần Tuấn Nam biết đây căn bản không phải sở trường của mình, vội vàng lôi kéo Nhân Xà, nhỏ giọng nói, “Không phải hai ta còn có giao dịch sao? Có thể cho ta đi cửa sau không?”
“Cửa sau?” Nhân Xà nhỏ giọng trả lời, “Đi như thế nào?”
“Ngươi nói cho ta trước đáp án ba câu đầu.” Trần Tuấn Nam lẩm bẩm nhỏ giọng, “Bằng không ta nghi ngờ ta không thắng được.”
“Ta vừa nói là biết sao? Ta nói “Ta làm sao biết” mà?” Nhân Xà đáp, “Ta có đáp án đâu?”
“…?”
Trần Tuấn Nam nghe xong ngẩn người, cảm giác mình giống như thật không có nghe sai, ở cái địa phương quỷ quái này, hắn thường xuyên mộng bức.
Mỗi một lần làm rõ ý nghĩ, là để lần tiếp theo mộng bức hơn.
Nhưng ta có thể tự trách mình sao? Chỉ có thể nói những chuyện trái khoáy trên đời này đều bị ta gặp phải.
“Con mẹ nó ngươi đùa ta…?” Trần Tuấn Nam nói, “Ngươi không biết đáp án thì hỏi cái rắm?”
“Các ngươi nói xong, ta sẽ suy tính xem có đúng không mà.” Nhân Xà thành thật trả lời.
Trần Tuấn Nam nghe vậy im lặng ba giây, hỏi: “Tiểu gia giống như có chút không nghe rõ, ngươi xem có phải ý như vậy không…”
“Ngươi nói đi.”
“Ngươi hỏi, sau đó chúng ta đoán, ngươi dựa vào đáp án của chúng ta để phán đoán đúng sai.”
“Đúng.”
“Nói cách khác, ngươi cảm thấy ai đúng, người đó đúng.”
“Đúng.”
Trần Tuấn Nam chớp chớp mắt: “Vậy ngươi vì sao không cho ta thổi “Còi đen”? Không phải còn phải gặp Lão Tề sao? Ta thua thì có lợi gì cho ngươi?”
“Ai da, dù ta rất muốn gặp Tề Hạ, nhưng đây không phải vấn đề “Còi đen”.” Nhân Xà nói, “Thứ nhất, “Cầm tinh” bọn ta cũng có quy định riêng, ta không thể sai sót công bằng. Thứ hai… ta thực sự rất muốn biết đáp án của những vấn đề này.”
“Đây chẳng phải mấy câu hỏi logic bình thường sao?” Trần Tuấn Nam nói, “Trên mạng đầy, biết rồi thì có thể làm gì?”
“Đây là một tấm “Vé xe” mà.” Nhân Xà nói.
“Vé xe…?”
“Nó thông đến một tương lai rất xa.” Nhân Xà nói, “Tuy rất xa, nhưng ta muốn đi xem qua một chút.”
Trần Tuấn Nam và Kim Nguyên Huân nghe xong nhìn nhau, trò chơi vấn đáp còn chưa bắt đầu, ta đã nghe không hiểu Nhân Xà nói gì rồi…